Ánh mắt ba người đồng thời rơi lên trên người Phi Vũ, trong bốn người thì Phi Vũ là người yếu nhất, chứng kiến Tiêu Linh, Loạn Ảnh, Dục Huyết nhìn mình, Phi Vũ có chút khó khăn, rồi tựa như đã làm ra được quyết tâm rất lớn nói: “Ta, ta có thể.” Nói xong, trong ánh mắt hiện ra một tia sợ hãi cùng mờ mịt.
Dục Huyết gật đầu, lời nói thấm thía: “Chúng ta tin muội, mọi lúc, nhất định phải học được kiên cường, vấn đề đó không người nào có thể trợ giúp muội được, muội phải tự mình đối mặt thôi”
Dục Huyết đa phần rất nghiêm khắc, khó được một lần nói chuyện ôn hòa như lần này, Tiêu Linh nhìn ra được Dục Huyết rất hay quan tâm đến Phi Vũ.
Loạn Ảnh cười ha ha vỗ một cái nói: “Không cần nghiêm túc quá đâu, được rồi, chúng ta lên đường thôi.” Loạn Ảnh so với Dục Huyết thì hơi tùy hứng hơn một chút, nhưng bọn họ đều quan tâm tới Phi Vũ, không thể so sánh ai ít hơn ai.
Tiêu Linh vừa định vỗ vỗ vai Phi Vũ nói vài câu, bàn tay trên không trung ngừng lại một chút, rụt trở về, hắn sợ làm kinh động cô gái có thần kinh nhạy cảm như con thỏ này.
Dục Huyết dựa vào mép huyệt động dần dần tới gần 3 đầu giòi bọ kịch độc, ngừng lại tại mép bên kia huyệt động.
Mặt khác một bên Loạn Ảnh đã dùng thuật ẩn thân tiềm hành đi tới, chậm rãi đi ra sau lưng một con giòi bọ.
Loạn Ảnh hướng Tiêu Linh, Dục Huyết ba người đánh một cái thủ thế.
Chiến đấu bắt đầu!
Loạn Ảnh tại sau lưng một con giòi bọ gõ một cái muộn côn, con giòi bọ lâm vào trạng thái mê muội.
Grào! Dục Huyết vọt đi tới, cùng Loạn Ảnh, hai người mỗi người một con nhanh chóng dụ ra, hiện tại còn lại hai đầu giòi bọ kịch độc.
Trị Liệu Thuật!
Phi Vũ gắt gao cầm ma pháp trượng trong tay, cấp Loạn Ảnh phóng ra một cái trị liệu. Đang định chữa cho Dục Huyết nữa thì Tiêu Linh vội vàng ngăn trở nàng, nói: “Đừng lo, máu của bọn họ vẫn còn nhiều, đừng lãng phí giá trị ma pháp, cứ tin tưởng vài bản thân mình nhất định có thể là được.”
Tiêu Linh thanh âm thong thả mà trầm thấp, thấm thật sâu vào trong lòng Phi Vũ, tay Phi Vũ cũng dần dần thả lỏng hơn.
Khôi Phục Thuật!
Phi Vũ cấp Loạn Ảnh cùng Dục Huyết một cái pháp thuật hồi máu từ từ.
Tiêu Linh tán thành gật đầu, pháp trượng trong tay cũng huy động.
Ăn Mòn!
Đau Nhức Nóng Rực!
Ám Ảnh Tiễn!
Có hai cận chiến chức nghiệp ở phía trước đánh chặn, Tiêu Linh cũng không cần sử dụng kỹ năng nhiều lắm, chỉ cần chuyên tâm tấn công là được.
Thương tổn của Tiêu Linh vẫn duy trì giá trị hơn 100. Loạn Ảnh cùng Dục Huyết âm thầm kinh ngạc, thuật sĩ toàn bộ tăng điểm trí tuệ thật sự cũng quá mạnh mẽ rồi, bọn họ gặp qua một số hỏa hệ pháp sư cũng chưa chắc đã có thương tổn pháp thuật cao như vậy.
Oành! Đánh ra bạo kích, trên đầu giòi bọ kịch độc xuất hiện một cái giá trị hơn 300, mỗi một lần bạo kích của Tiêu Linh lại đánh ra gấp 3 thương tổn.
Giòi bọ kịch độc chi chi kêu loạn, bỏ qua Loạn Ảnh hướng Tiêu Linh phóng tới.
Không tốt! Loạn Ảnh ứng phó không kịp, muốn đuổi theo giòi bọ kịch độc, nhưng giòi bọ kịch độc tựa hồ nhận ra sự nguy hiểm của Tiêu Linh, vẫn đánh về phía Tiêu Linh tiếp.
Tiêu Linh cũng bị trường hợp này làm kinh hoảng một chút. Trong đôi mắt Phi Vũ hiện lên vẻ sợ hãi.
Bình thường đơn độc luyện cấp khiến cho thần kinh Tiêu Linh phi thường nhạy cảm, đối với các loại tình huống phản ứng tương đối nhanh chóng, chỉ là kinh hoảng một chút, trong nháy mắt khôi phục bình tĩnh.
Phốc! Giòi bọ kịch độc phun ra độc dịch làm cho toàn thân Tiêu Linh biến thành màu xanh biếc, lượng máu chỉ còn 39%, Tiêu Linh vội vàng lùi lại phía sau.
Kháng Cự Quang Hoàn!
Đem giòi bọ kịch độc văng ra xa một khoảng.
Ám Ảnh Tiễn!
Đau Nhức Nóng Rực!
Hai pháp thuật hướng giòi bọ kịch độc phóng đi.
Trị Liệu Thuật!
Phi Vũ kịp thời cấp cho Tiêu Linh một cái Trị Liệu Thuật, lượng máu của Tiêu Linh trong nháy mặt hồi phục đầy. Tiêu Linh vội vàng đem thuốc giải độc ra uống.
Phốc! Lại một chuỗi độc dịch phóng tới, lượng máu Tiêu Linh bị đánh rớt 53%, Tiêu Linh thầm nghĩ may mắn, nếu như không phải Phi Vũ trị liệu kịp thời, Tiêu Linh sợ rằng đã chết rồi.
Khí Bạo!
Ầm một tiếng, nổ rớt hơn 200 lượng máu của giòi bọ kịch độc, Khí Bạo là một pháp thuật sát thương thấp phạm vi gần, không nghĩ tới cũng có thể đánh ra bạo kích hơn 200.
Giòi bọ kịch độc cả người nhũn ra ngã xuống đất.
“Các ngươi không có việc gì chứ?” Loạn Ảnh vọt qua hỏi.
Tiêu Linh cười cười nói: “Không có việc gì, Phi Vũ kịp thời cho ta một cái Trị Liệu Thuật.”
Loạn Ảnh nghi hoặc nhìn thoáng qua Phi Vũ, rất khó tin tưởng, Phi Vũ dưới tình huống khẩn cấp không ngờ lại có thể phản ứng được như vậy. Phi Vũ bị Loạn Ảnh nhìn vậy có chút bất an, nhưng thật ra rất vui vẻ, từ góc độ Tiêu Linh có thể thấy được da thịt phía sau tai nàng đều đỏ cả lên.
Tiêu Linh ha hả cười: “Cám ơn.”
Phi Vũ ngọt ngào cười lắc đầu thấp giọng nói: “Không cần cám ơn.” Nhìn về phía Tiêu Linh tràn đầy cảm kích.
Loạn Ảnh gật đầu, vọt tới tiếp tục sát quái, giòi bọ kịch độc bên cạnh đã tỉnh lại, ba người tăng mạnh tấn công, đem giòi bọ mà Dục Huyết đang dẫn dụ gϊếŧ chết xong, rồi đem mục tiêu dời đến con giòi bọ kịch độc cuối cùng.
Chỉ còn lại con cuối cùng, cũng không gây được song gió gì, bị ba người Tiêu Linh hợp lực đánh chết. Loạn Ảnh đem đồ vật ba đầu giòi bọ kịch độc rơi ra nhặt lên.
Tiêu Linh được phân 75 ngân tệ, Loạn Ảnh từ giòi bọ kịch độc nhặt được một cái vòng cổ, tản ra đoàn ánh sáng màu hồng, Loạn Ảnh dùng quyển trục giám định giám định một chút rồi vui mừng lẫn sợ hãi nói: “Là một kiện tử trang!”
Tiêu Linh xem xét cái vòng cổ kia một chút, vòng cổ màu trắng bach, trên vòng cổ có một mặt trăng màu đỏ hình tròn trong suốt sáng long lanh, phi thường tinh xảo.
[ Vòng Cổ - Mặt Trăng Màu Đỏ ]: tử trang, +3 trí tuệ, +2 nhanh nhẹn, gia tăng 10 điểm hiệu quả trị liệu, nghề nghiệp: mục sư, yêu cầu cấp bậc: 6.
Chính là đồ dánh riêng cho Phi Vũ rồi, thuộc tính coi như không tệ, đặc biệt gia tăng 10 điểm hiệu quả trị liệu, đối với mục sư mà nói phi thường hữu dụng, xem như một kiện trang bị tiểu cực phẩm cấp thấp có thể dùng đến cấp 20 cũng không có vấn đề gì.
Tiêu Linh cười nói: “Chúc mừng.”
Phi Vũ đỏ mặt nói lời cảm ơn.
Loạn Ảnh nói: “Vòng cổ này giá cả ngoài thị trường giá cả chừng 60 kim tệ, dựa theo ước định lúc đầu chúng ta hẳn là phân ỗi người 20 kim tệ.”
Loạn Ảnh đem kim tệ giao dịch cho Tiêu Linh, Tiêu Linh gật đầu nhận lấy, giao tình là giao tình, quy củ không thể phá, nếu như đúng là đồ dành ình Tiêu Linh cũng sẽ phân cho họ kim tệ.