Chương 5

QUYỂN I: BA GIẤC MƠ

Editor: Hye Jin

Từ lần đầu tiên Cơ Thập Nhất nhìn thấy Minh Chu ở trong giấc mơ, cô cảm thấy người này có tượng mạo cô độc, ban đầu cho rằng cậu ấy là cô nhi, sau đó Tô gia tìm được người mới biết cậu ấy có người nhà. Cậu ấy có ông nội vô cùng yêu thương, ba cũng tương đối hòa nhã. Tô phu nhân không phải mẹ ruột nhưng cũng không khắc khe với cậu ấy.

Nhưng thứ cô nhìn thấy lại đối lập với hiện thực, Cơ Thập Nhất luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nghĩ lại có lẽ cô đã nhận định sai lầm, bởi vì thế giới này vẫn rất khác với Cảnh Mộng lục địa mà cô sống.

Nghĩ đến đây, Cơ Thập Nhất cũng không để ý Minh Chu nữa, xoay người vào phòng của mình, cô muốn nhanh chóng làm quen với thế này một chút, lúc trước trong giấc mơ nhiều thứ với cô quá lạ lẫm.

Mãi cho đến khi cô đi ra ngoài, Tô Minh Chu đã ngủ ở trên sofa rồi.

Cơ Thập Nhất tiến lại gần, lúc ngủ Chu Chu trông hiền hòa hơn nhiều, gương mặt soái khi, so với lúc tỉnh giương nanh múa vuốt cứ giống như người có hai tính cách.

Trong phòng điều hòa hơi lạnh, cô tìm một cái chăn mỏng đắp cho cậu ấy. Bản thân thì ngồi ở bên cạnh đọc sách, đều là sách mà cô gái trong mơ này mua, nói về giải mộng.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Cơ Thập Nhất nhìn đồng hồ, sắp chạng vạng tối, Tô Minh Chu vẫn đang cuộn tròn trong chăn, đôi môi đóng mở như đang nói gì đó.

Cơ Thập Nhất bước nhanh qua, cậu ấy nói gì đó nghe không rõ ràng lắm nhưng khuôn mặt Minh Chu lại nhíu mày, quả nhiên là ác mộng, cả trán đều ướt đẫm mồ hôi.

Cô nhỏ giọng gọi: “Chu Chu, Chu Chu…” vừa gọi vừa vỗ nhẹ l*иg ngực cậu ấy.

Chắc là nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tô Minh Chu dần ngủ yên, khuôn mặt giãn ra, cả người lăn về phía của cô.

Chỉ là cô còn chưa kịp phản ứng, người đã tỉnh lại rồi, hai mắt mê mang nhìn cô, ủy khuất nói: “Không được đi.”

Cơ Thập Nhất sờ đầu Minh Chu: “Chị không đi, em có muốn vào phòng ngủ không?”

Vừa dứt lời, Tô Minh Chu vui vẻ, hưng phấn đến hai má hồng hồng: “Chị cho em lưu lại chỗ này sao?”

Cơ Thập Nhất: Hóa ra tên tiểu tử này đã sớm tỉnh rồi.

Cô vỗ vai cậu ấy một cái: “Em nghe nhầm.”

Tròng mắt của Tô Minh Chu xoay liên tục: “Ngực đau…. Đau quá… Chu Chu đau quá.”

Hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn cô, nếu không phải cô đã biết chân tướng chỉ sợ đúng là đã bị cậu ấy lừa gạt rồi, quyết đoán mặc kệ.

Mấy năm trước Tô gia đã làm phẫu thuật cho cậu ấy rồi, hiện tại sức khỏe của Minh Chu vô cùng tốt.

Thấy chiêu này không hiệu quả, Tô Minh Chu không thèm diễn nữa, cân nhắc một chút xem có phương pháp nào tốt một chút, đêm nay hắn muốn ở lại nơi này.

Cơ Thập Nhất cất quyển sách, đột nhiên hỏi: “Lúc nãy em gặp ác mộng sao?”

Tô Minh Chu ngẩng đầu, hừ một cái: “Cho em ở lại thì em nói.”



Cơ Thập Nhất cười: “Vừa nãy ai nói đau?”

Ở khu Uyển Tân, cục cảnh sát vẫn còn sáng đèn.

Vụ án của Vương Mỹ Như nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Nhưng nếu cứ để như vậy không tiếp tục điều tra, người bị gϊếŧ không tìm được hung thủ thì thanh danh của bọn họ sẽ càng thêm xấu.

Phòng thẩm vấn cực kỳ đơn giản, một bàn hai ghế tựa, đỉnh đầu có một chiếc đèn sáng trưng.

Chỗ đặc thù nhất có lẽ là bức tường lắp kính một chiều bên cạnh, bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong, nhưng bên trong lại không thể thấy tình huống bên ngoài.

Liên Diệc đứng ở ngoài nhìn người phụ nữ bên trong đang đứng ngồi không yên.

Hai chị em nhà họ Vương không có chút nào giống nhau.

Vương Mỹ Như chắc là gen bị biến dị, cực kỳ xinh đẹp, ở trường học rất được bạn học nam hoan nghênh.

Trái lại, chị của cô ấy Vương Mỹ Hà là người phụ nữ nông thôn điển hình, trên mặt, trên thân thể đều có dấu vết làm nông lâu ngày.

Nói là hai người là chị em sợ là không có mấy ai tin tưởng.



“Vương Mỹ Hà, rạng sáng mùng 9 tháng 9 cô đang ở đâu?”

Nghe câu hỏi của Phạm Dương, Vương Mỹ Hà co rúm người lại, không nói một lời.

“Chúng tôi điều tra được, buổi chiều mùng 8 cô rời khỏi nhà, mua vé xe đến Đế đô, rốt cuộc là để làm gì?”

“Không…..không”

“Nghe người trong thôn nói, cô đi đến chiều mùng 9 mới trở về. Lần trước cho lời khai, cô nói là cô đi lên thị trấn mua vải, chúng tôi đã mang hình cô hỏi tất cả các cửa hàng bán vải trên thị trấn, đều không có ai từng gặp qua cô, thời gian dài như vậy cô đã đi đâu.”

Vương Mỹ Hà vẫn cúi đầu không hé răng nói bất kỳ lời nào.

Dưới bàn, hai bàn tay khẩn trương nắm quần áo mà nhéo nhéo, mái tóc lộn xộn che đi một nửa gương mặt.

Ấp úng cả buổi không nói lời nào, khẳng định trong lòng có quỷ.

Trong lòng Phạm Dương đã nhận định, chuẩn bị theo lẽ thường dùng phương pháp kí©h thí©ɧ một chút, để xem hiệu quả thế nào.

Hắn lấy ra một tập tài liệu, để ở trước mặt Vương Mỹ Hà, đó là ảnh chụp của Vương Mỹ Như, má lúm đồng tiền, cười xinh như hoa.



“Vương Mỹ Như xinh đẹp từ nhỏ, ở trường học đều được mọi người hoan nghênh. Ngược lại là cô, từ sơ trung cô đã bỏ học… Cô có phải ghen ghét em gái của mình lắm đúng không. Em gái cô so với cô xinh đẹp hơn, trẻ đẹp hơn,...”

Những lời phía sau đã bị Vương Mỹ Hà đánh gãy: “Nó dựa vào đâu?! Rõ ràng thành tích của tôi tốt hơn nó. Dựa vào cái gì mà tôi phải nghĩ học đi làm công kiếm tiền cho nó đi học. Tôi một chút đều không cam lòng.”

Khuôn mặt của Vương Mỹ Hà dữ tợn: “Bây giờ muốn kết hôn, tôi đã có bạn trai, nó còn đến quấy rầy sinh hoạt của tôi, cả anh rể của nó mà nó cũng câu dẫn! Tiện nhân dâʍ đãиɠ.”

Giống như là bị kí©h thí©ɧ quá mức, lúc trước còn rụt rè sợ hãi bây giờ không còn chút nào, không ngừng nói lý do tại sao bản thân lại chán ghét em gái ruột của mình.

Dáng vẻ điên cuồng ấy làm Phạm Dương kinh hãi.

Có thể thấy được, Vương Mỹ Hà đối với em gái oán hận chất chứa đã lâu, nữ nhân đến khi bùng nổ thật đáng sợ.

Liên Diệc nhìn đến đây đã biết được mọi chuyện tiếp theo phát triển như thế nào.

Kế tiếp căn bản không cần Phạm Dương phải tra hỏi. Vương Mỹ Hà đã tự khai ra, vừa nói vừa nguyền rủa, nói lại hết tần tật cô ta đã gϊếŧ em gái như thế nào. Gϊếŧ xong thì làm thế nào phi tang thi thể, chứng cứ, hung khí.

Phạm Dương ghi chép hết vào hồ sơ, không sót một chữ. Cảm thán đúng là oán hận chất chứa trong lòng chính là ma quỷ.

Nhưng Vương Mỹ Như cũng là xứng đáng, tâm trạng chị gái đã bị kích động rồi mà còn thêm dầu vào lửa, bị gϊếŧ cũng không có gì kỳ quái.

Ra khỏi phòng thẩm vấn, hắn lập tức đi thẳng đến chỗ Liên Diệc.

Lập tức đem tình huống nói lại một lần: “Vương Mỹ Hà thừa nhận chính mình gϊếŧ người. Cô ta nói bởi vì từ nhỏ người nhà đã chiều chuộng Vương Mỹ Như, cô ta phải bỏ học sớm nuôi cả gia đình, ở nhà ba mẹ vĩnh viễn chỉ quan tâm em gái. Cô ta vẫn luôn ghi hận trong lòng, Vương Mỹ Hà chuẩn bị kết hôn, thế nhưng chồng sắp cưới của em gái nhìn thấy video của em gái cô ta thì vô cùng yêu thích. Cô ta nổi lên sát tâm từ quê một mạch lên trường học của em gái, hẹn gặp em gái ra ngoài, vốn chỉ muốn cảnh cáo một chút, ai ngờ Vương Mỹ Như lại châm chọc chị gái một hồi, cho nên Vương Mỹ Hà tức giận gϊếŧ chết người.

Liên Diệc: “Còn gì nữa không?”

“Không có, chỉ đơn giản như vậy, cô ta gϊếŧ người xong là ngồi tàu hỏa về quê, hiện trường là góc chết của camera, lúc ấy khoảng 5h sáng trời còn tối, cũng không bị ai nhìn thấy.”

Người bị hại chết ở Đế Đô, cách rất xa nguyên quán của nạn nhân, ai cũng không nghĩ hung thủ lại là chị ruột của nạn nhân.

Liên Diệc nhìn kĩ báo cáo, thấy không có sai sót gì mới ra lệnh: “Nhân chứng vật chứng đủ cả, có thể kết án rồi.”

Không ngờ bọn họ điều tra ba ngày không tra ra được một manh mối nào, kết quả lại bị một nữ sinh chỉ điểm.

Nói ra chỉ sợ bị người ta cười chết.

Vương Mỹ Hà tự nhận tội, cung cấp chỗ cất giấu hung khí. Pháp y kiểm tra hung khí khớp với miệng vết thương.

Liên Diệc híp mắt, hoài nghi ngày đó Cơ Thập Nhất có thể đã thấy toàn bộ vụ án, nếu không sao cô ấy có thể nói chuẩn xác như vậy?

Quay đầu lại nói: “Chuẩn bị đi hỏi Cơ Thập Nhất, cô ấy rất khả nghi.”

Phạm Dương: “Vâng sếp! Cô ấy lập tức chỉ ra được hung thủ, em vẫn còn tò mò đây.”

Tối hôm qua hắn có nằm mơ, vừa lúc có một cái cớ để xem cô ấy nói gì.