Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Giới Giải Trí

Chương 34

« Chương TrướcChương Tiếp »
QUYỂN II: MỘNG XUÂN

Editor: Hye Jin

Một nơi khác, chung cư của Trương Nhã.

Sau khi sự việc xảy ra, chung cư lập tức bị phong tỏa, bởi vì nạn nhân là minh tinh, chung cư an tĩnh nhưng phóng viên canh giữ bên ngoài cũng rất nhiều.

Nhìn thấy hai người mặc đồng phục cảnh sát, mắt các phóng viên sáng lên, vội vàng chạy về phía trước vây họ lại..

Chết đuối trong bồn tắm thật sự thú vị, các độc giả đều thích những việc kỳ lạ như vậy.

Còn là tự sát hay là bị sát hại, bọn họ không có hứng thú.

“Xin hỏi Trương Nhã tự sát hay bị gϊếŧ, chết đuối trong bồn tắm là thật vậy chăng?”

“Trương Nhã thật sự chết trong bồn tắm sao?”

“Chuyện chết đuối trong bồn tắm này có căn cứ không, mọi người sẽ phá án trong bao nhiêu ngày?”

“…”

Tuy rằng lúc còn sống Trương Nhã không nổi tiếng, nhưng nguyên nhân tử vong lại làm cô ta nổi danh một lần, tòa soạn đều xem trọng điều này, phái người ngồi canh.

Phạm Dương đi sau Liên Diệc, nhìn đội trưởng đi vào nhanh như bay, còn mình lại bị ngăn lại, trong lòng yên lặng khóc thầm.

Bao nhiêu ngày nữa vụ án sẽ được giải quyết, họ không phải Sherlock Holmes, cũng không phải Conan.

Đành phải nói: “Trước mắt vụ án còn trong quá trình điều tra.”

Đây cũng là phát ngôn chính thức của cảnh sát.

Vốn định nói xong câu này là được, nào ngờ hắn bị vây càng chặt, một vòng tiếp một vòng, microphone sắp dí sát miệng.

“Nói thế Trương Nhã không phải tự sát? Hung thủ là ai?”

“Đã xác định là bị sát hại sao? Người bị hiềm nghi đã xác định chưa?”

“Nguyên nhân bị sát hại là cái gì? Cảnh sát có được manh mối có lợi nào không?”

“…”

Thật vất vả mới thoát khỏi vòng vây thì bóng dáng của đội trưởng nhà mình cũng không thấy đâu.

Vì Trương Nhã sống một mình, chung cư rất sạch sẽ, ngoại trừ nước tràn ra từ phòng tắm thì không còn chỗ nào hỗn độn.

Hình ảnh giám sát đã được đưa vào cục công an, Trương Nhã chết tối hôm qua, người có hiềm nghi nhất là bạn tốt của cô ta, nhưng sau khi hỏi cung thì thời gian khớp với lúc bị thương, thời gian gϊếŧ người lại không.

Phòng tắm vẫn đầy nước, kéo dài từ bồn tắm ra bên ngoài, có dấu vết của cảnh sát để lại, nhưng không được xử lý.



Liên Diệc thử nhúng tay vào, hiện tại là mùa hè, có chút mát lạnh.

Nước tràn ra từ bồn tắm đủ để che hết dấu vân tay, khiến việc thu thập bằng chứng trở nên khó khăn hơn.

Hắn ngồi xổm xuống, hết sờ chỗ này lại soạn đến chỗ kia, cuối cùng dán chặt ánh mắt vào cột thép không gỉ cao hơn bồn tắm vài cm..

Cây sào vốn dĩ song song với mặt đất giờ đã hơi nghiêng lệch, hắn khoa tay múa chân một phen, với chiều cao của Trương Nhã, đang nằm trong bồn tắm có thể vươn chân đến. Nhưng sức lực này tuyệt đối không nhỏ.

Khi con người sắp chết, họ sẽ luôn bộc phát sức mạnh phi thường, có lẽ Trương Nhã cũng vậy, giãy giụa quá độ, làm cái cột bị lệch đi, vết thương do ma sát cũng có thể được giải thích.

Nhớ đến lời nói của Bạch Vân, Liên Diệc nhanh chóng gọi điện, yêu cầu mọi người đưa bạn trai của Bạch Vân đến trong cục.

Mặc kệ nói như thế nào thì hắn ta đều nói là Bạch Vân và Trương nhã cãi nhau.

“Đội trưởng, máy tính không khóa.”

Liên Diệc đang ngẩn người, nghe thấy tiếng Phạm Dương, bước nhanh vào phòng.

“Máy tính này không cài mật khẩu.”

Sau khi báo án, phòng của Trương Nhã cũng được xem qua, lúc ấy máy tính đặt trên bàn sách, không có gì lạ thường.

Hiện tại muốn tìm manh mối, tất nhiên là phải nhìn kĩ. Trương Nhã không đặt mật khẩu, khởi động máy xong liền thấy giao diện chính, là ảnh của cô ta trên sân khấu, cười tươi như hoa.

Phạm Dương bước sang một bên: “Không có manh mối đặc biệt, tất cả là về phim ảnh và kịch bản.”

Liên Diệc nói: “Kiểm tra tài khoản xã hội công khai và riêng tư của nạn nhân.”

Kết nối với Internet dễ dàng, trình duyệt mặc định được mở trực tiếp, một dòng thông báo có muốn khôi phục lại những trang web trước đó không. Phạm Dương nhấn khôi phục.

“Weibo là tất cả đều về cuộc sống hàng ngày, đăng một số phim điện ảnh, sách mà nạn nhân đã xem, quảng cáo, tạp chí linh tinh không có tin tức hữu dụng.” Phạm Dương đưa điện thoại sang.

Weibo của Trương Nhã giống với hầu hết các ngôi sao nữ.

“Tên là Trương Nhã?”

Liên Diệc nhìn điện thoại, trang trên màn hình máy tính đã tải hoàn tất. Tên Weibo trên đó là Nhã Nhã, không được xác thực.

Phạm Dương cũng nhận thấy điều này, nhìn nhìn: “Tài khoản phụ sao? Cũng khá bình thường.”

Tài khoản của các minh tinh đều bị người ta chú ý, tự mình đăng ký tài khoản phụ cũng rất bình thường, phát tiết cảm xúc cũng không ai biết, không hủy hình tượng.

“Không, không bình thường.”

Giọng nói của Liên Diệc trầm thấp, nếu không ở gần thì không nghe thấy, Phạm Dương tò mò hỏi: “Có liên quan đến vụ án không?”

Phạm Dương nhìn máy tính, một lúc sau mới biết tại sao không bình thường.

Tên của Cơ Thập Nhất rất dễ thấy, tin nhắn cũng dài, nói chuyện với đại sư rất lâu.



Hắn có cảm giác dường như những người có liên hệ với đại sư này đều không đơn giản như vậy.

Nam chính của một đoàn phim nhỏ bị tấn công, hai giấc mơ không thể tưởng tượng được, lại liên quan đến án treo mười năm.

Hắn nhìn đội trưởng, phát hiện ánh mắt Liên Diệc sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì.

Từ giọng nói đến văn bản, nội dung của tin nhắn riêng thực sự là không thể tin được.

Phạm Dương giật mình, trợn mắt há mồm: “Đây là bạn trai Bạch Vân và Trương Nhã xảy ra quan hệ sao?”

Đại sư thế mà nói rằng Trương Nhã và bạn trai của bạn thân đã xảy ra quan hệ, nhưng Trương Nhã chính mình lại không biết, nhất định là có vấn đề, sự tình này xuất hiện trên cơ thể mình chẳng lẽ chính mình không biết sao?

Trừ khi là bị đánh thuốc mê, Bạch Vân – bạn tốt của nạn nhân, tất nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Đừng nói là Trương Nhã, ngay cả hắn ta cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, khó trách Trương Nhã không trả lời tin nhắn.

Bạn tốt của mình giúp đỡ bạn trai của cô ta hạ bẫy mình, xong việc còn quay lại trả đũa, cũng khó trách Trương Nhã cãi nhau với cô ta.

“Nếu vậy, Bạch Vân vẫn là người có hiềm nghi nhất.”

Lúc trước xem ghi chép còn cảm thấy là bạn thân xé mặt nhau, Bạch Vân còn nói Trương Nhã quyến rũ bạn trai cô ta, hiện tại thì nói không chừng cô ta sợ việc này bại lộ nên mới cố ý gϊếŧ người.

Hơn nữa trong camera giám sát, Bạch Vân cũng là người duy nhất bước vào chung cư.

“Đi đằng sau chung cư xem xem.” Liên Diệc xoay liền đi.

“Ai nha.”

Hầu hết những người sống ở phía sau chung cư đều là những người lao động di cư đến Đế Đô làm công, hoặc là nhà cũ một ít người già còn ở, còn có những công dân ba không (không công việc, không có khả năng lao động, không người cấp dưỡng), tạo thành một nồi lẩu thập cẩm.

Ngay khi bước con đường nhỏ, hai người đã được chú ý đến.

Người trẻ tuổi đều đứng sang một bên, miệng hút thuốc, nheo mắt nhìn cảnh sát đi tới, không hề sợ hãi.

“Cảnh sát, đến nơi này làm chuyện gì?”

“Không phải là đến bắt người chứ? Tôi không phạm tội gì, nhưng mà ngồi tù cũng phải cung cấp ngày ba bữa đúng không?”

Bị đám côn đồ buông lời chọc phá, Liên Diệc cau mày.

Nhóm người càng trở nên phấn khích, tiếng ồn ngày càng lớn.

Phạm Dương lườm họ, cao giọng hỏi: “Tối qua các người có thấy ai bước vào tiểu khu chung cư bên đó không?”

Một người mái tóc nhuộm vàng nói: “Tôi không biết, cảnh sát còn muốn hỏi tôi gì nữa không?”

Tên đàn em bên cạnh vội nhắc nhở: “Anh Ba, hôm nay em nghe nói một người phụ nữ ở đằng kia đã chết đuối trong bồn tắm.”

Những chuyện phát sinh bên cạnh không thể gạt được bọn họ, trừ khi họ cũng không muốn biết.
« Chương TrướcChương Tiếp »