Chương 25

QUYỂN I: BA GIẤC MƠ

Editor: Hye Jin

Phương Chấn Hoa mặc bộ tây trang ngồi trong phòng thẩm vấn.

Đeo kính gọng vàng, mọi thứ chỉn chu, biểu cảm điềm tĩnh, ông ta không giống với dáng vẻ bị bắt đưa đến đồn cảnh sát, tự như sớm đã dự liệu.

Liên Diệc không vào mà đứng ngoài quan sát.

Đối diện với lời thẩm vấn của Phạm Dương, ông ta không chút che giấu, nằm ngoài dự đoán là ông ta cư nhiên nói thẳng ra tên của người bị hại, một chút cũng không quanh co, giấu giếm.

Đến lúc cuối cùng ra ngoài vẫn có chút không thể tin nổi. Này thật sự quá là thuận lợi đi?

“Đội trưởng Liên, liệu có gì gian trá ở đây chăng? Tôi vừa hỏi ông ta liền khai hết, cũng không thèm giả bộ vô tội chút nào.”

Tình huống này hắn chỉ từng thấy người đến tự thú mới làm như vậy.

Trước khi hắn bước vào đã chuẩn bị sẵn sàng đánh thái cực, ai ngờ vừa mở miệng hỏi câu đầu tiên, Phương Chấn Hoa liền nghiêm túc trả lời, nhìn kiểu gì cũng thấy giống như làm chứng giả.

“Theo Phương Chấn Hoa nói, đôi tay đó là của Lưu Cừ, bạn đại học của ông ta.” Phạm Dương đưa bản ghi chép cho Liên Diệc: “Bọn họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ, ngay từ đầu đã yêu thầm Lưu Cừ, sau đó vì yêu sinh hận, hẹn cô ta đến nhà mình rồi gϊếŧ hại.”

Không lâu trước đây bọn họ có tìm Lưu Cừ nhưng được thông tin cô ta đã đi nơi khác, không liên lạc được, hóa ra cô ta sớm đã bị gϊếŧ hại, cũng 10 năm rồi.

10 năm trước Phương Chấn Hoa vẫn chưa có được thành tựu như bây giờ, công ty vừa được thành lập, mọi thứ đều đang trong giai đoạn chuẩn bị, vốn dĩ tâm trạng đã ưu phiền cực độ, Lưu Cừ còn nói với ông ta là mình đã có thai.

Nghe được tin đả kích này, Phương Chấn Hoa cuối cùng không thể kiềm chế được hẹn cô ta đến nhà gϊếŧ hại, hủy thi diệt tích, chỉ giữ lại một đôi tay làm thành tiêu bản, bởi vì đôi tay này có ý nghĩa sâu nặng đối với ông ta.

“Tiêu bản? Ồ, sau khi gϊếŧ thì chặt ra, cô ta không xứng đáng có đôi tay này, đôi tay này là thứ đẹp nhất trên thế gian, chỉ có thể là của tôi.”

Lúc Phương Chấn Hoa nói câu này, đôi mắt tràn ngập si mê, khác biệt rất lớn với dáng vẻ thông thường, giống như những tên sát nhân hoang tưởng biếи ŧɦái.

Phạm Dương nghĩ nghĩ, mỗi ngày ông ta đều lấy mẫu vật tay người này ra vuốt ve, cái này không khác gì biếи ŧɦái.

Nhìn không ra ông ta lại là loại cầm thú đội lốt người như thế.

Liên Diệc trầm giọng hỏi: “Có hỏi về chuyện Vương San San chưa?”

Phạm Dương đáp: “Hỏi rồi, ông ta nói không biết, nhưng tôi nghi ngờ là do ông ta gϊếŧ.”

Lưu Cừ và Vương San San đều từng làm việc ở cùng một công ty điện lực, công ty điện lực đó cách con ngõ gây án cũng không xa.

Năm đó trước khi Vương San San xảy ra chuyện thì Lưu Cừ đã bị điều đi nơi khác, trong ghi chép của những người khác cũng nói rằng cô ta và Vương San San vẫn luôn không hòa hợp.

Vương San San nhìn kiểu gì cũng thấy Lưu Cừ giống hồ ly tinh, chưa kết hôn đã mang thai, liên tục phát tán tin đồn trong công ty.



10 năm trước chưa kết hôn mà mang thai thật sự không phải chuyện vẻ vang gì.

“Vương San San này cũng không phải tốt đẹp gì.”

Liên Diệc tiếp nhận tài liệu rồi đi vào phòng thẩm vấn.

Phạm Dương ở phía sau nói với theo: “Đội trưởng Liên, đã hai ngày anh không nghỉ ngơi rồi, giao cho tôi đi.”

Liên Diệc không chút để tâm.

Phạm Dương quay vài vòng, phát hiện ra mình rảnh rỗi nhất, chẳng có việc gì, nghĩ một lát quyết định gọi cho Cơ Thập Nhất. Đây chính là đại công thần a.

“Đại sư, cô thấy tin tức chưa?”

“Thấy trên TV rồi.” Người ở đầu dây bên kia điềm tĩnh trả lời.

Phạm Dương nói: “Hiện tại tôi nghi ngờ Phương Chấn Hoa…”

Nói đến đây, anh ta đột nhiên nhớ ra là không được tiết lộ chi tiết vụ án ra ngoài, kiếm đại một hai câu lấp vào rồi tắt máy.

“Haizz…” Hiện tại không được chia sẻ với người khác, kiềm chế trong lòng hơi khó chịu.

Trong phòng thẩm vấn.

Trên người Phương Chấn Hoa chỉ nhìn thấy sự bình tĩnh, không chút gì lo lắng về hoàn cảnh của mình, hỏi gì đáp nấy, chỉ kỳ lạ là, ông ta nói không biết Vương San San.

Liên Diệc mở tài liệu, “10 năm trước, Lưu Cừ chưa kết hôn mà mang thai…”

Nhắc đến đây, hắn liếc nhìn sắc mặt của Phương Chấn Hoa một cái, quả nhiên có sự thay đổi, đôi kính che đi một nửa cảm xúc.

Hắn nói tiếp: “Đồng nghiệp của cô ta là Vương San San phát tán tin đồn, nói Lưu Cừ là người phụ nữ không ra gì, không giữ phẩm hạnh, qua lại bừa bãi với người khác. Ông thích Lưu Cừ, Vương San San với Lưu Cừ lại có mâu thuẫn, vì vậy ông nhất thời nổi lên sát tâm, gϊếŧ người cho hả giận.”

“Ồ, thì ra người phụ nữ đó tên Vương San San.” Phương Chấn Hoa phản ứng giống như bỗng nhiên nghĩ ra.

Sắc mặt Liên Diệc hơi sầm lại, ông ta rõ ràng là không xem mạng người ra gì, gϊếŧ người cũng giống như ăn cơm bữa, đã trở thành thói quen.

Phương Chấn Hoa nhìn hắn cười: “Cậu nói không đúng.”

“Không đúng chỗ nào?”

Phương Chấn Hoa cười, nói “Nếu như là cô ta, không sai, là do tôi gϊếŧ, có điều là tôi đã lên kế hoạch trước, cô ta có tư cách gì mà nói Lưu Cừ, còn bắt Lưu Cừ làm việc, cả bàn tay đều bị chai, tôi rất là bất mãn.”

Lúc nói những lời này, ông ta rất bình tĩnh.

Liên Diệc suy nghĩ một chút là hiểu thứ ông ta để bụng nhất chính là đôi tay của Lưu Cừ, Vương San San gián tiếp gây nên những vết chai trên đôi tay đó nên ông ta nảy sinh phẫn nộ với cô ta, vì thế lên kế hoạch rồi gϊếŧ người.



Vì vậy mới làm ra tiêu bản tay người, đặt ở trong nhà, thường xuyên vuốt ve chìm trong u mê.

Phạm Dương và người trong cục đều đợi ở bên ngoài, ai cũng hồi hộp, nếu như Phương Chấn Hoa không chịu thừa nhận bất kỳ điều gì, e là lại phải tiếp tục điều tra.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng thẩm vấn cuối cùng cũng mở ra.

Liên Diệc vẻ mặt như bình thường đóng cửa, bộ dạng tựa như không hề phát sinh ra bất cứ chuyện gì.

“Đội trưởng Liên, kết quả sao rồi?”

“Người là do Phương Chấn Hoa gϊếŧ sao?

“Bên ngoài còn có phóng viên, mở cửa ra là bị lóe hoa mắt ngay.”

Tất cả ai cũng chen nhau bên ngoài cửa nói không ngừng, Liên Diệc cuối cùng cũng lên tiếng: “Vụ án Vương San San bị phanh xác đã được phá.”

Bọn họ đều ngây cả người, định thần lại rồi gần như kêu lên thành tiếng, nét mặt vô cùng kích động.

“Đợi ngày mai đến hiện trường xác nhận lại dấu vân tay, các cậu trước tiên xử lý xong chỗ tài liệu này đã.”

“Đội trưởng Liên, anh làm tốt lắm!”

Liên Diệc cười nhẹ biểu cảm nhu hòa, đôi mắt đen phảng phất có tia sáng.

Vụ án Vương San San bị phanh xác 10 năm chưa phá được có thể thấy được mức độ khó của nó, phía trên mặc dù không tạo áp lực nhưng phá được vụ án lớn lại có tầm ảnh hưởng như vậy, chắc chắn sẽ được khen thưởng.

Bên trong kích động, bên ngoài cũng ầm ĩ.

Phóng viên nghe tin kéo đến vây kín, tiếng náo động lớn dần.

Đúng vào lúc này, một người phụ nữ mặc đồ sang trọng trông giống như quý phu nhân tiến vào, phóng viên tò mò vây lên trước, giơ mic về phía bà ta.

“Phương phu nhân, bà đến đây để bảo lãnh cho Phương Chấn Hoa sao?”

“Xin hỏi mẫu vật tay người được tìm thấy trong nhà bà là thật sao? Phương Chấn Hoa thật sự gϊếŧ người sao?”

Giọng nói đã truyền vào đến trong đồn cảnh sát? Phạm Dương nhìn người phụ nữ qua cửa kính, có cảm giác đã gặp ở đâu đó.

Bên cạnh có người nói nhỏ: “Là vợ Phương Chấn Hoa.”

Từ khi Phương Chấn Hoa bị bắt, tất cả những thông tin về ông ta đều được tra ra, mọi người nhìn một cái là có thể nhận ra.

Vợ Phương Chấn Hoa tên Dương Liên Cát, kết hôn với ông ta cũng được chục năm rồi, xem như là cùng nhau sáng lập nên công ty. Có điều kỳ lạ ở chỗ, hai người không có con, bên ngoài đều đồn rằng tình cảm không hòa hợp.

Dương Liên Cát cuối cùng cùng thoát khỏi phóng viên bước vào, vừa vào cửa liền nói: “Tôi đến là để tự thú.”