Chương 1

QUYỂN I: BA GIẤC MƠ

Editor: Hye Jin

Tuyết vẫn còn rơi bên khung cửa sổ, những cảnh cây khô lởm chởm khô khốc dưới ánh trăng có chút thấm người.

Cơ Thập Nhất cúi đầu nhìn miếng ngọc bội cổ treo trước ngực, giống như một chiếc chìa khóa cỡ bằng ngón tay cái, các đường nét hoa văn tràn ngập ánh sáng, mỹ lệ động lòng người.

Kể từ khi nàng có thể nhớ, nàng vẫn luôn liên tục mơ một giấc mơ kỳ lạ. Thế giới trong mộng thật kỳ quái, gọi là hiện đại. Không một từ ngữ nào có thể hình dung được. Trong mộng là một cô gái trùng tên với cô. Một giấc mộng mười tám năm, hôm nay là sinh nhật nàng, cũng là sinh nhật của cô gái trong mộng.

Cô gái kia không chịu sự khống chế của nàng, nhưng cô ấy nhìn thấy ai, đã làm gì dường như là chính bản thân nàng làm, không một chút cảm giác xa lạ nào.

Nàng vẫn luôn có một loại cảm giác, cô gái kia chính là nàng, nàng chính là cô gái kia.

Đến bây giờ giấc mơ này vẫn không có đáp án. Kể cả là phụ thân hay giải mộng sư đứng đầu đại lục, không một ai có thể đưa ra lời giải thích tốt nhất, không một ai có thể đi vào giấc mộng này của nàng.

Cơ Thập Nhất lấy ngọc cổ xuống, nắm ở trong lòng bàn tay, phụ thân nói đây là bảo vật của gia tộc, truyền từ đời này sang đời khác. Hôm nay nàng đã thành niên, nàng là giải mộng sư thiên phú nhất trong gia tộc nên mới có tư cách đeo nó, hy vọng có thể mở khóa bí mật của giấc mộng bí ẩn này.

Đốt hương an hồn, nàng chìm vào giấc ngủ say.



Đế đô, điện ảnh thành.

Ngổn ngang giữa những tòa nhà cao ốc, ngoài cửa là khoa học kỹ thuật phát triển, xe cộ tấp nập. Bên trong là cung điện tường đỏ, người người đi lại, trên người là trang phục cổ trang của các triều đại.

Chính tại đây, Vương Hạo thuê được một chỗ nhỏ.

Thuê được nơi này với giá rẻ, diện tích không lớn chỉ vài chục mét vuông, so sánh với đoàn làm phim lớn ở phía đối diện thì chỉ bằng cái nhà vệ sinh của người ta, nhưng chỗ này nhất định có thể thực hiện giấc mộng làm đạo diễn của hắn.

Hắn ngồi trên cái ghế mang từ nhà tới, vò đầu bức tóc, tóc tai bết vào nhau, hai mắt thâm đen, tay cầm điếu thuốc nhìn đám người bận bận rộn rộn ở trường quay, tâm tình hưng phấn.

Đây là lần đầu tiên hắn tự đầu tư một web drama, nếu có thể nổi tiếng trên Weibo giống như phim “Vương Phi” kia, hắn có thể trở thành một đạo diễn hot, chạm tay có thể bỏng.

Nam nữ chính đều được hắn mời tới từ học viện nghệ thuật, hắn vận khí đặc biệt tốt, tìm được nữ chính y hệt như kịch bản.

Vương Hạo nhìn cô gái ngồi cúi đầu ngồi an tĩnh bên kia, mái tóc dài đen nhánh che khuất khuôn mặt, hắn không khỏi cảm thán ánh mắt của mình thật tốt.

Cô gái này tên Cơ Thập Nhất, hắn tìm thấy ở Học viện điện ảnh Đế đô. Rõ ràng là một sinh viên đại học danh tiếng, ngốc bạch bị hắn dụ đến đây.

Gương mặt và dáng người đều đẹp, quả đúng là nữ chính trong lòng hắn.

Nhưng không biết khả năng diễn xuất có được hay không. Tên cũng hơi lạ.



Hắn dập thuốc lá, đứng dậy khỏi ghế, lớn tiếng quát lên: “Nhanh lên, cảnh quay đầu tiên sẽ bắt đầu ngay lập tức!”

Âm thanh hối hả, chỗ bắt đầu cảnh quay đầu tiên lập tức trống không. Đoàn làm phim không có nhiều vốn đầu tư, mấy thứ không cần thiết đều bị cắt giảm bớt.

Nhân viên công tác ra hiệu bắt đầu, bắt đầu quay, máy quay phim cũng chỉ có hai cái mà thôi.

Vương Hạo ngồi sau một màn hình đã cũ theo dõi, Cơ Thập Nhất ở bên kia vẫn bất động, hắn hét lên: “Nữ chính nữ chính, mau lên.”

Cô gái bên cạnh lập tức đυ.ng đυ.ng cô: “Cơ Thập Nhất, nhanh lên, là cảnh của cô.”

Cơ Thập Nhất bị đυ.ng ngã sang một bên, hai mắt đang nhắm chặt, tóc tai bị hất sang một bên, lộ ra khuôn mặt tái nhợt.

Cô gái bên cạnh bị dọa hết hồn, vội vàng đỡ Cơ Thập Nhất dậy, ngay lúc đang định gọi người đến, người trong ngực đã mở mắt ra.

Cô gái nhìn thẳng vào mắt của cô hỏi: “Cậu vừa rồi không thoải mái sao?”

Cơ Thập Nhất nheo nheo mắt, không phải nàng hoa mắt chứ. Ngây người một lát, hóa ra là thế giới của cô gái trong mộng, chỗ này là đoàn làm phim. Nàng chưa mở miệng thì đầu óc giống như ngàn mũi kim đâm vào.

Trước kia rõ ràng không cảm giác được đau đớn mà?!

Nàng cúi đầu, ngọc cổ trước ngực ẩn một nửa ở trong quần áo, khí lạnh thấu xương.

Trong lòng dường đã có câu trả lời, sự thay đổi đột ngột như vậy chỉ có một trường hợp.

Thế giới trong mộng, bây giờ đã trở thành sự thật.

Nàng hoảng loạn, cuối cùng quá mức đau đớn, khung cảnh trước mắt bắt đầu rung chuyên, cuối cùng biến thành bóng tối.

A! Cô gái kia thật sợ bị dọa sợ, vẻ mặt khổ sở nói vọng bên kia: “Đạo diễn Vương, cô ấy ngất rồi!”

Vốn Vương Hạo còn đang chờ Cơ Thập Nhất quay phim, nghe tiếng gọi liền kéo cái thân mình mập mạp của mình đi sang.

Thấy gương mặt Cơ Thập Nhất tái nhợt, trên trán còn đổ mồ hôi lạnh, cau mày: “Nhanh nhanh, đưa đi bệnh viện, nếu xảy ra chuyện lại đổ lên tôi, cô gọi 120, nhanh đi.”

Hắn hét lên với bên kia: “Một người lại đây!”

Mấy nhân viên rảnh rỗi nhanh chóng đi tới, hai người phụ nữ cẩn thận đỡ Cơ Thập Nhất dựa vào ghế nằm vốn là đạo cụ.

Xe cứu thương đến, y tá đặt người lên cáng, Vương Hạo vội theo lên xe: “Tôi là đạo diễn quay phim của cô ấy.”





Ở Bệnh viện.

Vương Hạo đi theo bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, hỏi: “Bác sĩ cô ấy không sao chứ?”

Bác sĩ nói: “Không sao, chẳng qua là làm việc quá sức, nghỉ ngơi một chút là được, anh xuống dưới đóng viện phí đi.”

Những thanh niên trẻ tuổi ngày nay, chính là không coi trọng sức khỏe, thức đêm nghịch điện thoại, bây giờ đổ bệnh mới biết hậu quả.

“Mấy anh chị bây giờ không coi trọng sức khỏe của bản thân mình, về già rồi mới biết. Anh xuống lầu một đóng tiền, đóng xong lên đây gặp tôi.”

Vương Hạo: “À được.”

Haiz tiền viện phí có nộp không lại là một vấn đề, bây giờ Vương Hạo không còn dư bao nhiêu tiền, hơi xót tiền.

Chỗ cửa sổ có hai cảnh sát, hắn thấy có chút hiếu kì, tò mò nên nhìn nhiều chút, sau đó chuẩn bị đóng tiền thuốc men.

“Cho hỏi phòng bệnh của Cơ Thập Nhất ở đâu vậy?”

“Xin chờ một chút, để tôi kiểm tra…”

“Phòng 302.”

“Cảm ơn.”

Hai người kia xoay người đi lên lầu, Vương Hạo đi theo sau, tâm can run lên. Không lẽ Cơ Thập Nhất báo cảnh sát nói đoàn làm phim của hắn ngược đãi cô ấy chứ?

Nghĩ tới đây, hắn nhanh chân đi theo sau.

Hai vị cảnh sát nhìn còn khá trẻ, người lãnh đạo nhìn khá oai phong, mặt mũi tao nhã. Nếu không phải là đang mặc cảnh phục, chỉ sợ bị nhìn thành thiếu gia hào môn nào đó.

Phòng 302 ở gần cầu thang, hai người trực tiếp đi vào, Vương Hạo đứng sát ở cửa, chuẩn bị nghe lén.

Ai ngờ cửa đột nhiên bị mở ra, một cái tay đưa ra túm hắn vào trong.

Người đàn ông lạnh giọng nói: “Tại sao anh đi theo chúng tôi?”

Vương Hạo run rẩy há miệng: “Cảnh sát, tôi không cố ý, bệnh nhân này là nữ chính của tôi, tôi là đạo diễn.”

Vị cảnh sát trẻ tuổi sau lưng vội vàng tra xét, tiến lên một bước: “Đội trưởng, anh ta nói không sai, anh ta là đạo diễn của bộ phim chiếu mạng mà Cơ Thập Nhất tham gia, tên Vương Hạo.”

Người đàn ông buông Vương Hạo xuống: “Ban nãy ở dưới lầu anh còn ở phía sau chúng tôi, sao chạy lên đây nhanh như vậy?”

Trong lòng Vương Hạo thầm than khổ, ánh mắt của anh cảnh sát này cũng quá sắc bén, hắn nhỏ giọng trả lời: “Tôi tưởng Cơ Thập Nhất báo cảnh sát, muốn sang đây xem xảy ra chuyện gì?”