Hét xong, làm chấn động xong, nó cười với 2 con bạn rồi đi qua phòng của Trung. Trông nó rất ra dáng nhân viên phục vụ (đúng là dân trong ngành có khác – hừ, chứ sao), với dáng đi uyển chuyển, đặt dĩa trái cây lên xe đẩy cùng chai rượu vang, nó nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Tiến tới trước cửa phòng, nó hít hơi lấy thêm tự tin. Nó nhủ thầm “mày mà làm gì bậy bạ là chết với con này nghen Trung”.
-Cốc, cốc, cốc – tiếng gõ cửa vang lên một cách “rùng rợn”, văng vẳng dọc theo hành lang im ắng
-Có chuyện gì không chị - Một cô gái chạy ra mở cửa
Nó “ngất ngây” toàn tập hết 3s, hoàn hồn lại ngay. Trước mặt nó xuất hiện một cô bé rất dễ thương, tóc cột xéo qua 1 bên, mặc chiếc áo sơ mi khổ rộng, nhìn xuống thấy ngay cặp đùi trắng nõn, tuy chiều cao hơi khiêm tốn, nhưng chính vì thế lại làm cô bé thêm dễ thương gấp đôi.
“Á, khoan, hình như chỉ có mặc áo. Ec, sεメy vậy sao?” – Nó tự hỏi
“Phen này mày chết chắc rồi Trung, con người ta ngây thơ vậy mà mày dám rủ vào khách sạn sao? mới vào Hồ Chí Minh được một năm mà đua đòi hả?” – Mặt nó hầm hầm sát khí
-chị ơi, chị có sao không? – Cô bé to tròn mắt hỏi thăm nó
-Hỳ, chị không sao? Cám ơn bé nha – nó cười rồi đẩy chiếc xe vào, may thay là nó đã thấy được chiếc quần jean ngắn đã bị tà áo che. Nó thở hắt ra, cứ như nín thở nãy giờ
-Chị không sao thật chứ? – Cô bé lại hỏi
Vừa vào tới nơi, nó chưa kịp nắm bắt tình hình thì đã có một giọng “ngọt mía lùi” vang lên:
-Em yêu, có chiện gì vậy? – Trung hỏi
Bỗng cô bé thấy trên đầu nó có lửa bốc cháy, nhưng lạ thay là tóc nó không cháy. Thấy cô bé im re, Trung liền quay ra, ngạc nhiên tới nỗi há hốc mồm, nhìn lên bộ đồ cô bé kia đang mặc, nhìn lại mình “ôi má ơi, con đang ở trần, lại nằm phè phỡn trên giường thế này, thể nào con nhỏ này cũng nghĩ…..”.
-Quyên ơi, mày bình tĩnh, nghe tao nói. Mọi chiện không như mày nghĩ đâu, từ từ nghen. – Trung run rẩy nói khi thấy nó xắn tay áo, tháo giày
Hỏi sao nó bình tĩnh được, vừa quay qua tìm chủ nhân của giọng nói thì nó thấy một hình ảnh chướng ko thể chướng hơn. Thằng Trung bạn của nó, đang nằm trên giường, không mặc áo, chỉ mặc mỗi cái quần kaki tới đầu gối, đang nằm trên giường đọc tạp chí. Đã vậy còn “Em yêu”, cô bé lại dễ thương, ăn mặc lại hở rồi còn hang như thế.
-Hừ, mọi chuyện không như tao nghĩ, không lẽ như mày nghĩ hả??????????????? – Nó “hả” một tiếng thật nhẹ nhàng, lắng đọng không lẽ, kéo gió rét từ cao áp thấp bắc phi về lầu 13 khách sạn
-Thực sự là vậy, tao nói mày sẽ hiểu ngay. Em, cản chị đó, nếu không em sẽ mất anh đó – Trung nói
Tháo giày xong, xắn tay áo xong, nó leo lên giường. Các tế bào trong cơ thể nó đồng thanh hô “Gϊếŧ 35” – kaka, phen này tao xử đẹp mày Trung à. Trâu trẻ mà đi gặm cỏ non hả? Cỏ non để trâu già gặm chứ, trâu già còn toàn răng rụng với răng yếu, để nó ăn cỏ non đi chứ (Ấy, sao lại nói vậy? Trâu già thì cho ăn cám húp nước, khỏi nhai. Còn trâu trẻ để ăn cỏ non cho đủ chất mà phát triển chứ - IM – Dạ em nín, hichic)
-Dạ chị Quyên tha em, bình tĩnh mà nghe em nói đã. – Trung vội chắp tay lạy nó ngay khi tay nó túm được một lụm tóc của Trung
nó vốn dĩ chỉ định núm tóc Trung rồi béo má, ai dè thằng này tưởng bị giựt tóc như mấy zụ con gái quánh nhau. Ngồi nói một lúc nó cũng đã nắm được tình hình. Cô bé này tên Mai. Lưu Nhất Mai em gái của Lưu Nhất Trung, năm nay học 12, đi vào đây chơi với anh trai. Ở nhà 2 anh em có thói quen, ăn mặc “tắm biết” – mát là chỉ tiêu hàng đầu, sεメy là thứ 2, vì vậy nên nhìn cũng quen, không có cảm xúc. “haizz, bó tay”.
Học chung và chơi thân với nhau 3 năm thế nhưng 3 đứa nó lại không biết thằng bạn của mình có em gái ruột. Bó tay.
-À, mà tại sao mày lại ăn mặc như vậy? – Trung hỏi
-Thì tao phải kiếm cớ vào phòng mày, ngăn cản mày ăn cỏ non
-Mà khách sạn này đâu phải mày muốn giả làm phục vụ là làm đâu mày
-Chuyện dài lắm, tao biếng kể/
-Ủa, vậy còn 2 con quỷ cái kia đâu – Trung hỏi, đối với Trung
-A, ra chị là quỷ đầu đàn. Anh trai em luôn gọi chị như thế - Mai lên tiếng
-à ha, ra vậy hả? Hay lắm Trung à, giỏi lắm – Nó cười mà đè nén nộ khí