"Nếu không thì uống ít lại, từ từ uống." Bên kia thấy không được, quay sang Thầm Ý: "Bằng không cậu đến uống thêm một chút?"
"A?" Thầm Ý vội vàng cầu xin: "Hai ngày này là lúc triển lãm trang sức bận rộn nhất, sáng mai tớ còn phải qua đó, cậu không nghĩ cho tớ, cũng phải nghĩ đến trang sức của mình chứ."
Giọng nói nhẹ nhàng, Sở Hân giống như gà mẹ, đưa tay sờ tóc cô: "Được rồi, được rồi, hôm nay cậu đã nể mặt lắm rồi."
Thầm Ý nở nụ cười, cô bắt gặp Ti Huyền đang cầm điện thoại di động muốn gọi lái xe. Sau khi dùng bữa xong, mọi người còn muốn đi nơi khác chơi tiếp, Ti Huyền và Thầm Ý quyết định không đi cùng nữa.
Sở Hân cũng không quên ý định làm mai mối ban đầu của mình, nhanh chóng nói: "Muộn như thế này Thầm Ý đi taxi cũng không tốt, Ti Huyền, nếu không anh tiện đường đưa cô ấy về cùng?"
"Cô ấy đồng ý là được." Anh không hỏi Thầm Ý sống ở đâu, cũng không quan tâm đến việc có tiện đường hay không, chỉ nói như vậy.
Lúc này có quá nhiều tiệc tối kết thúc, đang là giờ cao điểm bắt taxi, Thầm Ý đã chờ năm phút mà vẫn không thấy ai nhận đơn. Về nhà quan trọng hơn, cô ấy đồng ý. Để thể hiện ra dáng vẻ tửu lượng kém, thậm chí cô còn dìu Ti Huyền ra hỏi khách sạn, nhưng vừa lên xe, ánh mắt anh ngay lập tức sáng trong trở lại.
"Vừa rồi làm phiền em."
Thầm Ý đóng cửa xe, hỏi lại: "Cho em cái gì?"
Ti Huyền vừa nghe đã cười, xem ra là cô đang ăn miếng trả miếng với anh.
"Để bụng."
"Vẫn để bụng." Cô đưa địa chỉ cho tài xế, lẩm bẩm: "Không phải là anh không biết."
Ti Huyền thừa nhận: "Anh biết."
Nói anh béo anh còn thở dài.
Chiếc xe tăng tốc trên đường ổn định và nhẹ nhàng hòa vào dòng đèn đường như bơi, cũng dừng lại ở một số đoạn đường ùn tắt. Cả đoạn đường rất lúng túng, Thầm Ý nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, sau đó quay đầu, đột nhiên hỏi: "Tại sao anh làm vậy?" Cô hỏi về việc anh giả vờ: "Bởi vì trên thực tế, nhiều người không quan tâm đến việc đàn ông có phải là... như vậy hay không, dù có biết thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của họ."
Thậm chí nhiều người còn cảm thấy nó hấp dẫn.
Nghĩ ở đây có tài xế, nên lời nói của cô không rõ ràng lắm.
Ti Huyền hỏi: "Sau khi anh đi, em có ở cùng ai khác không?"
Thay vì trả lời câu hỏi của cô, anh lại hỏi ngược lại. Thầm Ý gật đầu: "Đương nhiên."
"Vậy à." Ti Huyền gật đầu, bóng đêm bao phủ, trên kính thủy tinh phản chiếu gương mặt không rõ ràng của anh: "Sau đó thì sao? Ý là không phải sau này, hiện tại em có hẹn hò với ai không?"
"Không có." Thầm Ý nói: "Còn anh?"
"Một mình." Anh trả lời.