Cuối cùng, Ti Huyền vẫn không thể thoát được nanh vuốt của Sở Hân, bị bọn họ ép uống mấy chén, ngược lại đem ý định ban đầu với Thầm Ý gác sang một bên. Mấy thứ như thế này, càng không có được càng khiến người ta nhớ nhung, giống như cô giao đến tận cửa, uống mấy ngụm thì đã bỏ qua.
Người phục vụ mang thêm một ấm trà hoa cúc vào, Thầm Ý thổi bớt hơi nóng trên mặt cốc, mỉm cười như thể thấy được cứu tinh.
Tửu lượng của Ti Huyền, Thầm Ý không rõ lắm, cô chưa bao giờ thấy anh say.
Uống rượu trong hộp đêm không giống với những nơi này, mọi người thích dùng tình cảm ép buộc, chủ yếu người mời rượu tự mình uống say mèm, ăn nói lộn xộn: "Anh uống với tôi", ngẩng đầu lên uống một hơi, cuối cùng không biết bên kia có uống hay không, Ti Huyền có phải là người tửu lượng cao hay không, hay là anh dừng lại trước khi nhận ra mình say, thật khó nói.
Bởi vì cô là loại người tự chuốc say mình trước.
Uống đến mức say bí tỉ, cởϊ qυầи áo của anh, cởϊ qυầи áo của chính mình, chửi bới những chương trình đại học mà cô không hiểu, những tên khốn khó chịu nói xấu cô sau lưng. Ti Huyền luôn giữ cô bằng cách "Ừ", vừa phải ngăn cản móng vuốt của cô vươn ra, vừa phải giúp cô bảo vệ quần áo, thật sự quá bận rộn, chỉ có thể đưa cô về khách sạn.
Thầm Ý uống hết nửa cốc trà hoa cúc, thấy anh đã giả vờ không thể uống rượu thêm, đưa tay xoa trán.
"Sao, uống nhiều quá à?" Có người thấy anh như vậy, hỏi.
Anh không nói lời nào, chỉ giơ tay lên vẫy vẫy, giống như anh thật sự choáng váng. Không đến mức-- Thầm Ý không lo lắng chút nào, cô đếm những người đã mời rượu anh, còn không bằng một phần mười những gì cô đã mời anh lúc trước, người này đang giả vờ.
Vì các điều kiện đã được thương lượng, đương nhiên Thầm Ý sẽ không can dự, tâm trạng tốt có thể giúp đỡ.
"Không phải tối nay anh ấy còn phải về làm đồ án sao, uống nhiều thế này thì phải làm sao?"
Lúc này không ai thèm quan tâm đến chuyện cô nói, ngược lại còn cười chế giễu: "Ti Huyền, cậu mỗi ngày đều ở trên bàn rượu cùng mấy vị sếp kia, bưng chén đổi chén, vậy mà chỉ có tửu lượng như vậy, chưa luyện được sao? Cậu vậy là không được nha!"
Càng trưởng thành thì người ta sẽ càng không bị những lời nói này làm cho kích động, Ti Huyền nhắm mắt lại, cố gắng xoa dịu cảm xúc. Sở Hân thấy anh thật sự không chịu được nữa, cuối cùng gọi người đến can ngăn, sai đi pha trà hoa cúc với đường phèn.