Chương 8

Dày vò nhau mãi cũng hơn hai giờ sáng, khi cậu ta chìm vào giấc ngủ thì tôi vẫn chập chờn, vừa chăm sóc cậu, lại vừa mệt mỏi không ngủ được. Đến gần bốn giờ cậu ta mới đỡ sốt một chút nhưng cả người vẫn cứ nóng bỏng, không biết làm gì mà ốm đến mức này, chắc cậu ta khó chịu lắm. Trong giấc ngủ vẫn cứ siết chặt lấy tay tôi, như đang người bị bỏ rơi giữa dòng sông lớn, vô tình bắt được chiếc phao cứu mạng.

Trời sáng rõ, tôi tranh thủ lúc cậu ta còn đang ngủ thì đi ra ngoài. Hôm nay là chủ nhật, may mắn không phải đi học, nếu không tôi sẽ ngủ giữa giờ mất. Chạy ra chợ tìm mua vài thứ linh tinh, kèm theo cháo cho cậu. Đừng hỏi vì sao tôi không nấu, vì tôi nấu không ngon, cũng chẳng biết chăm sóc người ốm, cho nên thay vì bỏ thời gian ra nghiên cứu thì cứ ra quán, hỏi mấy cô lớn tuổi, người đang ốm sốt ăn gì thì sẽ được chỉ bảo tận tình.

Nói đến nấu ăn, thật ra lúc mới vào đi học, ở chung phòng với tôi là một cô bạn có mẹ làm đầu bếp. Chính vì cô ấy được thừa hưởng gen tài hoa từ Mẹ nên gần như món nào cô ấy cũng biết làm, còn nấu rất ngon. Cô ấy có một thói quen là luôn tự khen mình, nên bọn tôi không ai dám nấu, sợ "múa rìu qua mắt thợ". Thôi thì cứ để cô ấy nấu luôn, đỡ phải nhọc lòng.

Ấy thế mà một ngày nọ, chị Hai tôi điện thoại vào, bảo tôi:

"Mày làm gì mà ở trọ chung với người ta, không nấu nướng để con Nga nói với mọi người ở quê, bảo mày làm biếng, chỉ biết ngồi đó chờ ăn kìa."

Tôi đờ người. Tôi làm biếng? Tôi ngồi chờ ăn? Ai mà độc miệng đến mức lôi tôi ra để xỉa xói thế này. Lúc ấy tôi chỉ hỏi ai nói với chị, chị Hai tôi bảo mẹ nó nói với mấy người xung quanh vậy đó. Tôi bảo tôi biết rồi. Thế là tôi lập tức điện thoại cho cô ấy để hỏi cho rõ ràng. Tính tôi rất nóng và thẳng thắn. Thà bản thân tôi sai, ai nói gì tôi cũng chấp nhận, nhưng hãy nói trước mặt tôi, chỉ cho tôi biết, tôi sai chỗ nào, đừng bóng gió và mỉa móc sau lưng tôi như thế.

Ôi trời, cái giọng mũi nghèn ngẹt như tiếng xe kéo bị hỏng, lại còn hằn học người khác thế kia.

"Tôi ra ngoài mua ít đồ, còn mua cháo cho ông nè, không thấy hả? Còn điện thoại thì hết pin để trong nhà cậu kìa."

Tôi nói xong tiến lại định đỡ cậu, nhưng cậu vẫn phụng phịu không chịu đứng, còn tránh tay tôi.

"Giờ ông làm sao đấy? Giận dỗi cái gì?"

Vẫn không đáp trả, cậu chậm chạp đỡ tường định đứng lên, nhưng chắc ngồi lâu rồi nên bị choáng, cả thân hình cậu lảo đảo chực ngã. Tôi vội đưa tay bắt lấy nhưng không kịp, cậu nghiêng người khụy xuống, trán va vào cánh cửa, một tiếng "bộp", một cục u đỏ bừng xuất hiện trên làn da trắng nõn của cậu. Chắc đau lắm đây, tôi vừa buồn cười lại vừa xót, chạy lại đỡ cậu dậy đi vào nhà.

"Cậy mạnh đi nhé. Thấy hậu quả chưa?"

Cậu vẫn im lặng nhưng không tránh né tôi như trước, chắc mệt mỏi quá rồi. Đưa cậu dựa vào đầu giường, đắp chăn cho cậu xong, lấy chai dầu xoa lên chỗ sưng, sau đó mới đi lấy cháo ra tô, mang tới cho cậu.

"Này, ăn đi, sắp nguội rồi đấy. Ăn xong uống thuốc."

Cả quả trình của tôi, cậu không nhìn, không nói chuyện. Lặng lẽ nhận lấy tô cháo, ăn từng miếng nhỏ, nhạt nhẽo đến thế.

Tôi không biết cậu nghĩ gì, tôi cũng lười hỏi, vì bản thân nhận thấy mình đã làm hết những gì trong khả năng rồi. Cậu giận dỗi cái gì, hay trách móc điều gì ở tôi, không quan tâm nữa. Cháo cũng có rồi, thuốc cũng đã mua cho ba ngày, tôi nên về thôi.

"Tôi lấy thuốc để đây nhé, ăn xong rồi uống, tôi về đây."

Cậu ngước lên nhìn tôi. Tôi cũng nhìn thẳng vào mắt cậu, im lặng trong vài phút, cuối cung cậu cụp mắt xuống.

"Ừ, về đi. Chạy xe cẩn thận. Cảm ơn bà vì đêm qua đã chăm sóc tôi."

"Không có gì, nghỉ ngơi đi."

Tôi đáp rồi cầm chìa khóa xe, quay đầu đi thẳng. Sau lưng là tiếng ho khan không ngừng của cậu. Tôi mặc kệ. Tôi thấy mình ấm ức đủ rồi, tôi cũng không làm sai gì cả. Cứ thế thôi.