Trong suốt những năm đã qua, lâu lâu tôi lại mơ thấy anh về Việt Nam. Có lần thì thấy anh giải thích với tôi rằng anh chỉ kết hôn với cô ấy vì muốn định cư bên ấy, sau đó đưa tôi qua cùng anh. Có lần lại thấy anh bỏ qua lời chỉ trích và áp đặt của Ba Mẹ để tìm tôi, muốn tôi cùng anh đi một nơi thật xa để làm lại từ đầu. Trong mơ, tôi thường sẽ thấy lòng mình hạnh phúc trở lại. Tỉnh giấc thì cảm thấy thật hoang đường, làm gì có chuyện vô lý như thế sẽ xảy ra.
Tôi từng nghĩ, có lẽ tôi vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật, rằng tình yêu to lớn anh dành cho tôi khi ấy đột ngột trở nên thay đổi nhanh chóng đến thế. Hoặc tôi vẫn còn tình cảm cho anh chăng? Nhưng hiện tại, dù mở facebook nhìn lại khuôn mặt anh, nhìn gia đình anh vui vẻ qua từng khung ảnh nhỏ, tôi chẳng có cảm giác gì, tim cũng chẳng lệch đi dù một nhịp. Vậy thì vì sao?
Tôi mang chuyện này kể cho cô bạn thân của mình. Cô ấy nói:
Ba mẹ tôi cũng buồn vì chị tôi năm nay ba mươi lăm tuổi vẫn chưa có ý định kết hôn cùng ai. Tiếp bước chị thì tôi cũng tương tự. Nghĩ thì thương, vì Ba mẹ già rồi, muốn thấy con cái dựng vợ gả chồng, mong con cái có gia đình riêng để còn nghĩ chuyện tương lai khi tuổi già sức yếu. Nhưng chúng tôi lại nghĩ, nếu lấy chồng thương mình thì còn gọi là yên bề gia thất, nhưng không thương thì có phải khổ mình còn khổ tâm cha mẹ hay không? Hơn thế nữa, xã hội bây giờ quá đỗi khó khăn, con cái lớn lên đều phải tự bương chải với đời, làm gì có thời gian để chăm sóc ngược lại cha mẹ? Liệu có thể dựa vào con khi tuổi già sức yếu như Ba mẹ tôi mong muốn không?
Truyền thống Việt Nam, con gái lấy chồng theo chồng, rồi những đêm giao thừa, ai sẽ quây quần chia sẻ chuyện đời, chuyện người với Ba mẹ nữa?
Nghĩ đến đã tủi thân, thôi thì mặc tự nhiên mà đến. Đến thì đón nhận, không đến cũng chẳng cưỡng cầu.
Tôi nay hai chín xấp xỉ ba mươi năm sống trên đời, hai cuộc tình dang dở, yêu hết lòng và rồi chia tay. Lặng lẽ nhìn bạn bè cùng trang lứa thậm chí nhỏ hơn tôi hơn lập gia đình, tôi vẫn bình tĩnh sống. Mặc đời nhìn ngó, mặc lời chọc ghẹo thậm chí bóng gió bên tai, tôi vẫn bình tĩnh sống như đã từng. Biết đâu một ngày nào đó, có một chàng trai vững chãi đội mưa đội gió đến che chắn cho tôi, cho tôi một gia đình, và con tim tôi sẽ vui trở lại thì sao? Ừ, cứ hi vọng thế đi.
Tôi sẽ lưu giữ hết những khoảnh khắc vui vẻ mà bạn bè cùng người từng yêu thương đã trao cho mình, xóa đi những kí ức đau khổ đã từng có. Tôi chọn không tìm kiếm tình yêu nữa, sống chỉ vì chính mình và gia đình. Tôi dành nhiều thời gian cho Ba Mẹ ở quê xa, dành thời gian chăm sóc chị và em trai đang cùng ở Sài Gòn. Và hơn hết, tôi muốn học thêm những gì mình chưa biết.
Thời gian rảnh rỗi tôi sẽ đọc truyện, sẽ xem phim hoặc nghe nhạc sến. Có những ngày nông nỗi, tôi sẽ đi cà phê hoặc tìm cho mình một bộ phim nào đó mới, mua vé và vào rạp xem. Chọn một ghế ngồi cao nhất, trong một góc khuất, mua một ly nước và bắp rang bơ, thưởng thức bộ phim một mình. Cảm giác ấy mới đầu sẽ cô đơn, nhưng lâu dần sẽ thú vị. Người ta nhìn vào cuộc sống của tôi, họ sẽ thấy rất thê thảm, nhưng tôi lại chỉ thấy rất đỗi bình thường. Ai cũng cần theo đuổi cái gọi là hạnh phúc, nhưng hạnh phúc của từng người sẽ khác nhau. Cho nên, đừng phán xét cuộc sống của người khác. Biết đâu đấy, giọt nước mắt mà bạn đang nhìn thấy không phải là đau thương mà là sự hạnh phúc vô bờ của họ thì sao?
- The end_