“Giờ nghỉ trưa cậu có đi đánh bóng rổ không?” Hết tiết tư, Mục Cảnh hỏi.
Tiếu Kiêu gật đầu.
Mục Cảnh cũng gật gật đầu, để lại một mình Tiếu Kiêu còn đang mơ hồ không rõ.
Đến khi xuống sân bóng rổ, Tiếu Kiêu cố ý tuần tra bốn phía xung quanh, quả nhiên, phát hiện ra Mục Cảnh đang ở trong góc.
“Cậu đang làm gì?” Tiếu Kiêu đi qua hỏi.
“Chờ cậu.” Chờ cậu chơi xong, trả lời câu hỏi mà ngày hôm qua cậu hỏi.
“Có chuyện muốn nói với tớ sao?” Tiếu Kiêu đứng trước mặt Mục Cảnh, vóc dáng hắn cao, lập tức tạo thành một vách ngăn, ngăn cách ánh nắng chói chang.
“Ừm.”
“Vậy nói bây giờ đi.” Tiếu Kiêu nói, “Nói xong thì cậu về lớp trước đi, ở đây nóng quá.”
Mục Cảnh nghe thấy có người kêu Tiếu Kiêu, biết rằng nếu như mình không nói nhanh lên thì sẽ bỏ qua cơ hội lần nữa.
“Thích.” Mục Cảnh nói, “Tớ thích cậu.”
Tiếu Kiêu sững người.
Có người vẫn đang kêu hắn, là người bạn thường cùng chơi bóng rổ chung.
“Xin lỗi.” Tiếu Kiêu quay người lại nói, “Bọn mày chơi trước đi, tao có việc rồi.” Nói xong thì hắn kéo tay Mục Cảnh dẫn cậu đi đến một con ngõ sau sân thể dục.
Mục Cảnh nói với hắn là cậu thích hắn.
Mùa hè còn chưa tới, mà nhiệt độ trong không khí cũng đã tăng lên. Thời tiết nóng bức làm người ta bực bội, gió mát không thổi đến, không cảm thụ được luồng hơi khí tươi mát, làm cả cái thích đang ngập tràn trong cõi lòng cũng nói không nên lời.
Tiếu Kiêu biết mình sắp không nhịn được nữa.
Hắn muốn ôm, muốn hôn môi, muốn nói cho người kia biết, hắn thích cậu.
“Như này coi như là cậu đang tỏ tình đúng không?” Ngõ sau sân thể dục chỉ có hai người bọn họ, giọng nói của Tiếu Kiêu chợt trở nên vừa chậm vừa nhẹ.
Mục Cảnh không biết nói dối, cậu chỉ biết ăn ngay nói thật: “Câu trả lời cho câu hôm qua cậu hỏi.”
“Cái gì?” Tiếu Kiêu không kịp phản ứng lại ngay lập tức, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã nhớ lại hôm qua đúng là mình có hỏi Mục Cảnh là cậu có thích hắn không.
“Là loại thích nào vậy?” Tiếu Kiêu cười rộ lên, ý cười lại chưa tới được đáy mắt.
Hắn thật sự nhịn không nổi rồi.
Ánh mắt của Mục Cảnh lập loè, Tiếu Kiêu chống tay lên tường đặt ở hai bên đỉnh đầu cậu, không cho phép cậu trốn tránh.
Mục Cảnh không biết nói dối, cho nên cậu nói: “Muốn ở bên cậu…… là loại thích này.”
Tay của Tiếu Kiêu nhẹ nhàng đáp lên trên vai cậu, lại một câu nói rất nhẹ rất chậm dừng bên tai Mục Cảnh.
“Tớ tin.” Nói xong,Tiếu Kiêu khắc nụ hôn lên cánh môi Mục Cảnh.
#
Câu chuyện bình thường nhất nhưng ngọt ngào nhất chính là ―― trùng hợp làm sao, khi người mình thích cũng thích mình.
Mục Cảnh cảm thấy hết thảy chỉ như là một giấc mộng, thơm ngọt như vậy, tốt đẹp như vậy, lại không chân thật như vậy.
Khi Tiếu Kiêu rời khỏi môi Mục Cảnh, phát hiện ra Mục Cảnh khóc.
Hắn lập tức hoảng lên, dùng tay lau đi vệt nước mắt chảy lưu lại trên má Mục Cảnh, kết quả là Mục Cảnh khóc còn dữ dội hơn.
“Sao vậy?” Tiếu Kiêu hơi cuống lên rồi, sự láu cá ngày thường dùng để trêu chọc Mục Cảnh không biết chạy đi đâu mất tiêu, “Cục cưng, em đừng khóc mà.”
Mục Cảnh chưa từng nghĩ rằng Tiếu Kiêu sẽ thích mình.
Cậu không dám nghĩ.
Mục Cảnh biết tính mình đáng ghét như thế nào. Trước đây khi về quê ăn Tết, có rất nhiều người nói tính cậu quá lạnh nhạt, người thân trong nhà cũng không thích thấy cậu, chỉ có cha mẹ cậu mới che chở cho cậu. Bởi vì vậy nên hồi cấp hai từng bị bắt nạt, cậu đều im lặng nhịn xuống cho qua.
Yêu thầm một người vốn là một chuyện rất hèn mọn.
Huống chi tính tình cậu thì không dễ chịu, mà người cậu thích lại là một người cùng giới với mình.
Thật ra Mục Cảnh rất ít khóc.
Trong suy nghĩ của cậu, khóc là đại biểu cho thua cuộc.
Từ trước tới giờ cậu chưa từng chịu thua. Duy chỉ có chuyện thích Tiếu Kiêu này, là cậu thua hoàn toàn, dùng chính thân mình để thua.
“Không, không được kêu cục cưng.” Mục Cảnh khóc đến nấc lên, muốn dùng tay che mặt mình đi, lại bị Tiếu Kiêu ngăn.
“Vậy thì gọi thế nào, Mục Mục? Cảnh……” Tiếu Kiêu dừng lại, sau đó đem từng cái hôn nhỏ vụn thả lên mặt Mục Cảnh, liếʍ đi hết nước mắt trên mặt Mục Cảnh.
Từ khi bắt đầu bọn họ chính là bạn cùng bàn, cho nên hắn vẫn luôn không có cơ hội để kêu lên.
“Mục Cảnh.” Giọng của Tiếu Kiêu truyền vào lỗ tai Mục Cảnh, ngọt ngào chảy vào tâm khảm.
“Anh thích em.” Tiếu Kiêu nói, “Là loại thích muốn ở bên em.”
Mục Cảnh cười, hai mắt trở nên lấp lánh ánh sáng, lộ ra răng nanh, là nụ cười ngập tràn ánh nắng mà chỉ thiếu niên mới có.
“Thích của chúng ta là giống nhau sao?”
“Ừm.” Tiếu Kiêu trả lời, hôn hôn lên trán Mục Cảnh.
Thật trùng hợp làm sao, là cùng một tâm tình muốn bên nhau, là cùng một loại thích muốn bên nhau.
#
Sau khi hồi tưởng lại, Mục Cảnh cảm thấy thật sự vô cùng mất mặt. Mà cố tình Tiếu Kiêu lại thích lấy chuyện này ra trêu cậu, làm thói quen khẩn trương lại cau mày của cậu tìm đến. Thấy cậu nhăn mày, Tiếu Kiêu dùng ngón tay chọc vào mi tâm cậu.
“Không được nhíu mày.” Tiếu Kiêu ôm cậu vào trong lòng ngực, “Ngẩng đầu, tới, làm cái muah muah nào.”
Mục Cảnh đỏ mặt ngoan ngoãn ngẩng đầu.
Tiếu Kiêu cười đến vô cùng gian trá, cúi đầu xuống lại chậm chạp không chịu hôn.
Bởi vì Mục Cảnh thẹn thùng nên cậu nhắm mắt lại, Tiếu Kiêu không hôn cậu, cậu đành phải mở to mắt ra để xem là chuyện gì, kết quả vừa mở mắt ――
“Muah muah muah.” Tiếu Kiêu nói xong thì hôn lấy Mục Cảnh.
Mục Cảnh mở to hai mắt nhìn hắn.
Anh muốn em nhìn anh.
Muốn mỗi giờ mỗi phút em đều dành để nhìn anh hết.
Anh muốn em biết anh thích em như thế nào, thích mức đến chỉ tiếc là không thể đem hết thảy tất cả mọi dịu dàng mà anh có từ khi sinh ra đến giờ, dành trọn hết cho em.
Muah muah muah ( づ ̄ 3 ̄) づ
#
Hôm sau khi hai người xác định quan hệ xong, Tiếu Kiêu không làm bất kỳ chuyện gì ngoại trừ nhìn chằm chằm Mục Cảnh.
Mục Cảnh bị hắn nhìn chằm chằm đến sau cổ, sau tai đều đỏ lên, còn phải giả vờ nghiêm nghị mà nhắc nhở hắn: “Nghiêm túc nghe giảng.”
Tiếu Kiêu ghé vào bàn học nhìn cậu, cười đến vô cùng xán lạn đáp lại: “Được.” Nói xong vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Mục Cảnh.
Bình thường Mục Cảnh rất ít nói, vậy mà Tiếu Kiêu cứ quấn lấy Mục Cảnh đòi cậu giảng bài cho mình.
Hắn cảm thấy giọng của Mục Cảnh ôn nhuận dễ nghe, nhưng Mục Cảnh càng giảng thì âm thanh càng nhỏ, hắn đành phải nghiêng lại gần nói với Mục Cảnh: “Em nói bên tai anh đi.”
Một lúc sau Mục Cảnh nghẹn ra hai chữ: “Đừng quậy.”
Khoảng cách của hai người thật sự rất gần, môi Mục Cảnh cọ nhẹ qua tai Tiếu Kiêu, làm cho đáy lòng Tiếu Kiêu ngứa ngáy.
“Anh muốn hôn em quá.” Hắn nói.
Mặt Mục Cảnh trở nên đỏ bừng.
Tiếu Kiêu không đùa cậu nữa: “Giảng bài cho anh đi.” Đồng tử đen bóng của hắn chiếu ra ảnh ngược của Mục Cảnh, “Anh muốn nghe giọng em nhiều hơn.”
Kỳ thật không cần Vu Nhạc Nghiêm xuất chiêu, chính bản thân Tiếu Kiêu đã chính là cao thủ thả thính thuần organic rồi.
#
Tất cả bạn học trong lớp đều cùng phát hiện ra quan hệ của Tiếu Kiêu và học bá hôm nay còn tốt hơn hôm qua nữa.
Trời thì càng lúc càng nóng hơn, Tiếu Kiêu mua kem, xúc một muỗng trực tiếp đưa tới trước mặt Mục Cảnh.
Trong lòng tất cả mọi người trăm miệng mà như một: Tiếu Kiêu xong đời.
Nhưng kết quả lại là ――
Cậu học bá, há miệng ăn luôn.
Biểu cảm của mọi người đều rất là vi diệu, còn Mục Cảnh thì vẫn lạnh nhạt như cũ, riêng có Tiếu Kiêu thì là hớn hở nhất.
“Tiếu Kiêu mày…… thích mấy thứ đáng yêu à?” Rốt cuộc cũng có người nhịn không được hỏi. Tuy rằng tất cả đều thống nhất cho rằng Mục Cảnh và hai chữ đáng yêu không có chút liên quan gì, nhưng ai bảo Mục Cảnh nhỏ con như thế chứ? Làm không tìm được từ nào tốt hơn để hình dung cả.
Tiếu Kiêu không trả lời, vẫn đút Mục Cảnh ăn từng muỗng từng muỗng kem như cũ.
Thật ra Mục Cảnh không quen được người khác đút ăn, cậu đã nói với Tiếu Kiêu rồi, nhưng Tiếu Kiêu lại giả vờ đáng thương với cậu. Mặc dù biết là Tiếu Kiêu chỉ vờ vịt thôi, nhưng Mục Cảnh vẫn không nỡ lòng nào từ chối. Chỉ cần là Tiếu Kiêu thích, thì Mục Cảnh đều sẽ cố gắng thỏa mãn ―― dù chỉ là một trò đùa nhỏ nhặt như vậy.
Tiếu Kiêu cũng không thích mấy thứ đáng yêu, trái lại, hắn còn có chút chống đối.
Mẹ của Tiếu Kiêu tương đối thích con gái, tính là sau khi sinh con thì đặt tên con là Tiếu Tiêu, kết quả lại sinh một thằng con trai. Tuổi thơ của Tiếu Kiêu đã bị mẹ mình đầu độc không ít, bởi vậy nên đối với mấy thứ dễ thương đáng yêu cũng chẳng có gì thích thú.
Chẳng qua……
“Biết thế nào giờ, anh chính là thích em đó.” Trong lớp học toàn là tiếng la hét ầm ĩ, Tiếu Kiêu nhỏ giọng nói với Mục Cảnh.
#
Mục Cảnh cùng Tiếu Kiêu ngồi cùng bàn một năm rưỡi, khó khăn lắm mới hẹn hò được, kết quả chưa tới một tháng đã bị sâu sắc chia lìa.
Nguyên nhân không phải do cậu, đơn giản là vì Tiếu Kiêu quá nhây.
Trong giờ học Tiếu Kiêu luôn thích gối đầu lên tay ngồi ngắm Mục Cảnh, khi tóc mái của Mục Cảnh rớt xuống hắn sẽ duỗi tay vén lên sau tai giúp Mục Cảnh, có đôi lúc ngẫu nhiên còn cọ cọ lên vành tai Mục Cảnh, những lúc như vậy tai Mục Cảnh sẽ đỏ bừng lên.
Cô giáo không nhìn rõ hết, nhưng cô thấy được Mục Cảnh nhíu mày, cho là Tiếu Kiêu bắt nạt bạn học, quyết định tách hai người họ ra.
Tiếu Kiêu tranh thủ thời gian nghỉ giữa tiết tiễn bạn cùng bàn của Mục Cảnh đi, sau đó ngồi chất vấn Mục Cảnh như một oán phụ.
“Trong giờ học em nhìn cô ta làm gì?”
Mục Cảnh: “Em không……”
“Còn tính cãi nữa! Em nhìn cô ta tận ba lần! Anh thấy hết đó.”
“……”
“Sao em không nói? Có phải tính đi léng phéng bên ngoài không?”
“……” Mục Cảnh há miệng thở, “Trong giờ học anh chú ý nghe giảng đi.”
“Nghe cái rắm. Người yêu mình còn sắp bị cướp mất rồi, còn nghe cái gì?”
Mục Cảnh vô cùng nghiêm túc lắc đầu: “Sẽ không.”
“Sẽ không gì?”
“Sẽ không bị cướp đâu.” Mục Cảnh nói, “Em là của anh mà.”
Lâm Ngọc bị tiễn đến góc tường mờ mịt nhìn hai con người kia to nhỏ thì thầm với nhau, không thể nào hiểu nổi vị đại lão gia kia vì duyên cớ gì mà suốt ngày cứ kiếm đủ đường làm khó làm dễ với một thiếu nữ như cô chứ.
Cướp ghế của người khác là chuyện mà con người làm sao?
Cmn, ai thích Tiếu Kiêu đích thị là có mắt như mù.
Lâm Ngọc trừng mắt nhe răng với bóng lưng Tiếu Kiêu.
#ngài đã chịu công kích giá trị một trăm vạn điểm #
#nhưng chả có tác dụng mẹ gì, bạn cùng bàn của ngài mắt mù rồi#