Chương 4: Câu trả lời và nụ cười của cậu ấy

Tiếu Kiêu cười, giơ tay xoa đầu Mục Cảnh, trong mắt là dịu dàng đong đầy.

“Tin là được.” Vừa nói xong, Tiếu Kiêu lại cảm thấy nhiệt độ trên mặt như đang tăng lên, ngượng ngùng đặt tay bên môi, che mặt mình.

Mục Cảnh không biết là Tiếu Kiêu nói thật hay nói đùa, cậu nhấp nhấp môi rồi quay đầu đi, chuông vào giờ trùng hợp vang lên, cuộc trò chuyện của hai đến đây đành phải dừng.

Trong giờ học Tiếu Kiêu không ngừng quay đầu nhìn qua Mục Cảnh, thầy giáo đứng trên bục giảng trông không lọt mắt, gọi hắn lên trả lời câu hỏi. Môn tự nhiên của Tiếu Kiêu không tệ, nhìn câu hỏi trên bảng định trả lời, Mục Cảnh lén chọt chọt bên dưới bàn hắn, viết đáp án lên sổ đẩy qua bàn hắn.

Khóe môi của Tiếu Kiêu cong lên, đọc đúng theo từng chữ được viết trên sổ. Thầy giáo trông thấy rõ động tác nhỏ của hai người, lại khó có thể nói gì, rất không tình nguyện bảo Tiếu Kiêu ngồi xuống.

“Bạn cùng bàn.” Tay của Tiếu Kiêu ở dưới bàn cũng không chịu ngồi yên, trộm ngoắt lấy ngón út của Mục Cảnh, đòi Mục Cảnh phải nhìn về phía mình, “Cậu có thích tớ không?”

Tròng mắt của Mục Cảnh co lại, tay trái theo bản năng chụp lấy thứ gì đó trên bàn, lại làm cho hộp bút trên bàn rơi xuống.

“Tiếu Kiêu!” Cuối cùng thầy giáo cũng không nhịn được nữa, “Cậu đi ra hành lang đứng cho tôi!”

Tiếu Kiêu buông ngón tay ra, chớp chớp mắt nhìn về phía Mục Cảnh, bày ra biểu cảm oan khuất vô tội. Lúc hắn đi ngang qua bục giảng, thầy giáo còn làm động tác như muốn đá hắn, hắn cười xòa nghiêng người né làm cả lớp bật cười lên.

Mục Cảnh nhìn hướng Tiếu Kiêu rời đi, tay đặt lên ngực.

Cái nháy mắt vừa rồi của Tiếu Kiêu, manh quá đi.

Chờ đến khi tâm tình bình phục lại, Mục Cảnh mới bắt đầu cảm thấy bối rối về câu hỏi ban nãy của Tiếu Kiêu.

Cậu không biết có phải là Tiếu Kiêu lại đang đùa mình không, nhưng bất kể là đùa hay là điều gì khác, cậu đều sẽ nghiêm túc trả lời.

Cậu thích hắn.

Chỉ có duy nhất một đáp án này thôi.

#

Khi tiết học cuối cùng kết thúc, Tiếu Kiêu mới từ hành lang về lớp, thì nhận được điện thoại của Vu Nhạc Nghiêm.

“Tao đang đứng ngay cổng trường mày này, chuyện hôm qua… mày ra đây đi, rồi bọn mình nói chuyện.” Vu Nhạc Nghiêm cảm thấy mình như một bà mẹ già, chuyện tình yêu của mình còn chưa lo xong, đã nhọc lòng đi lo cho người khác rồi.

Tiếu Kiêu cúp điện thoại, phát hiện ra Mục Cảnh vẫn chưa về.

“Chưa về sao? Tan học rồi.” Tiếu Kiêu vác cặp lên, giơ tay xoa xoa tóc Mục Cảnh, “Đi về nhanh thôi, chốc nữa là trời tối rồi.”

Mục Cảnh đang đợi Tiếu Kiêu. Vì cậu muốn trả lời câu hỏi trong giờ học của Tiếu Kiêu.

Có lẽ là hắn đã quên mất rồi. Mục Cảnh nghĩ, chắc chỉ là câu nói hắn tiện miệng nói ra thôi nhỉ?

Nhưng chỉ cần là điều mà Tiếu Kiêu hỏi, thì Mục Cảnh sẽ trả lời thật rõ ràng. Mỗi một câu đều muốn trả lời.

Tâm trí của Mục Cảnh xoay chuyển một vòng, Tiếu Kiêu đợi lâu không nghe tiếng cậu đáp, đành phải nắm vai cậu đẩy cậu ra ngoài lớp.

“Hôm nay tớ có việc, không đi ra cổng với cậu được.” Tiếu Kiêu vừa đi vừa nói.

Nhà của hai người ở hai hướng trái ngược, mặc dù là vậy, nhưng Tiếu Kiêu cũng cố tranh thủ cơ hội để nói lời tạm biệt ở cổng trường với cậu, đi về cùng với Mục Cảnh gần hai tháng.

Mục Cảnh nghĩ là Tiếu Kiêu có việc gấp, câu trả lời của cậu có thể nói cho hắn bất cứ lúc nào cũng được, không nên làm trễ việc của hắn.

Vậy để ngày mai rồi nói sau. Mục Cảnh đứng ở cửa vào khu lớp học phất tay chào tạm biệt Tiếu Kiêu.

Sở dĩ Tiếu Kiêu không đi ra cổng ra cùng Mục Cảnh, đơn giản là bởi vì hắn biết thằng bạn trúc mã của hắn là một thằng 250 (ngốc, ngáo), bảo đảm chỉ cần nó vừa nhìn thấy Mục Cảnh sẽ la lên ngay: “Là cậu ta, bạn cùng bàn của mày phải không? Crush của mày phải không?”

Thời cơ còn chưa đến, nên hắn vẫn chưa có ý định để cho Mục Cảnh biết. Với cả loại chuyện tình cảm như thế này, phải để hắn tự mình nói ra thì tốt hơn. Để Mục Cảnh biết chuyện mình thích cậu từ miệng người khác…… làm Tiếu Kiêu có chút không vui.

Bản thân Tiếu Kiêu không cho là mình nhỏ mọn. Chuyện quan trọng bây giờ là phải nói chuyện rõ ràng với Vu Nhạc Nghiêm.

Tiếu Kiêu vừa đi ra cổng là gặp ngay Vu Nhạc Nghiêm, nhanh chóng lôi người tới tiệm trà sữa gần đó. Quá trình vô cùng gọn gàng thô bạo, Tiếu Kiếu nói đá là đá, không thấy chút dịu dàng nào như đối với Mục Cảnh.

“Đá cmm… đệt, đừng đá nữa.” Vu Nhạc Nghiêm né qua né lại một lúc, đầu gối đập vào ghế đệm của quán, nhũn chân cong mông ngồi lên ghế.

Tiếu Kiêu vẫn thờ ơ lạnh nhạt.

Chờ cho đồ uống lên hết, Vu Nhạc Nghiêm không còn nín được nữa, “Ê, nãy tao đứng canh ngay cổng sao không thấy crush của mày đâu?”

Xem ra không để Mục Cảnh đi cùng với hắn là chuyện đúng đắn vô cùng.

Tiếu Kiêu: “Mày bớt hóng hớt chuyện cậu ấy đi.”

Vu Nhạc Nghiêm cứng họng cạn lời, “Mày nghĩ nhiều rồi, thật sự. Mày nhìn tao xem, tao có bạn gái……”

“Không phải chia tay rồi sao?”

“Cmm, câm miệng cho tao!” Vu Nhạc Nghiêm níu kéo chút thể diện còn sót lại, “Sớm hay muộn thì tao cũng hốt lại được.”

“À.”

Vu Nhạc Nghiêm nói tiếp: “Mày thích con trai thật à?”

Lúc này vẻ mặt Tiếu Kiêu mới có ý cười, khoe hàm răng trắng tinh ra, giơ một ngón tay ra lắc lắc.

“Tao chỉ thích cậu ấy thôi.”

Vu Nhạc Nghiêm nổi hết cả da gà.

Không phải hắn không biết mị lực của thằng anh em nhà mình. Mấy năm cấp hai có không ít con gái thích Tiếu Kiêu, tỏ tình ngay mặt cũng không phải là không có. Nhưng Tiếu Kiêu từ chối hết.

Khi hỏi hắn, thì cũng chỉ nhận một câu trả lời dễ dàng đoán được.

Là không thích.

Tiếu Kiêu không phải là một người chấp nhận tạm bợ. Nếu hắn đã không có cảm giác, hoặc đơn giản là không thích, thì thà cứ một mình như vậy.

Vậy nếu như Tiếu Kiêu thích một người thì sao?

Thì nhất định sẽ là rất rất rất thích.

Mặc dù biết con đường tình yêu của đồng tính khó đi như thế nào, Vu Nhạc Nghiêm cũng rõ ràng, rằng mình không có quyền cấm cản người khác yêu một người.

Khuyên giải cũng thể, kêu từ bỏ cũng thế, Vu Nhạc Nghiêm chưa từng có ý nghĩ sẽ làm như vậy.

Bản chất Tiếu Kiêu không phải là một người chịu chấp nhận sự tạm bợ, đồng thời, bảo hắn từ bỏ người mà hắn đã nhận định cũng là không thể.

Vu Nhạc Nghiêm cảm thấy như vậy cũng rất tốt, Vu Nhạc Nghiêm biết rằng một khi Tiếu Kiêu đã lựa chọn người đó, thì hắn sẽ tính chuyện tương lai, sẽ cố gắng nỗ lực hơn. Không còn gì để Vu Nhạc Nghiêm phải lo lắng nữa, ngoại trừ ―― EQ của thằng này không được cao.

Cho nên lần này đến đây hắn không có ý định làm chuyện thiếu đạo đức như cầm gậy đánh uyên ương, hắn đến là để bày mưu cho Tiếu Kiêu.

Vu Nhạc Nghiêm nói kiến nghị của mình ra, chà chà ngón cái lên ngón trỏ, “Tất nhiên, cần xíu xíu tiền boa.”

Tiếu Kiêu cười mắng một câu “Cút.”

Hắn hiểu Vu Nhạc Nghiêm là đang biến tướng nói cho hắn biết, thằng bạn này không kỳ thị đồng tính, cũng hy vọng hắn tìm được hạnh phúc của mình.

Thật ra thì Vu Nhạc Nghiêm trừ bỏ cái tính 250 ra, cũng coi như là một thằng anh em không tệ.

#

Sáng sớm hôm sau, lúc Mục Cảnh đến thì trong lớp chỉ có một người.

Lâm Ngọc tìm được sổ viết trong hộc bàn, ngẩng đầu lên thì trông thấy Mục Cảnh đang đứng ở cửa lớp.

Lâm Ngọc:……

Mục Cảnh nhìn cô một cái, không nói gì, nhanh chóng đi về chỗ ngồi.

“Chào, chào buổi sáng.” Lâm Ngọc cũng không biết vì sao, cứ đối mặt với học bá là cô lại lắp ba lắp bắp.

Mục Cảnh buông cặp sách, “Chào buổi sáng.”

Lâm Ngọc nghe được lời đáp lại Mục Cảnh thì nhẹ nhàng thở ra.

Bầu không khí khó xử không có cách nào giải tỏa được, tiếng lật sách xoẹt xoẹt làm gáy Lâm Ngọc đổ mồ hôi.

“À, à thì……” Lâm Ngọc thử làm giảm bớt không khí, “Hôm qua tớ định nói……”

Mục Cảnh ngẩng đầu.

Lâm Ngọc thật sự rất muốn nói cho Mục Cảnh biết phát hiện của mình, nhưng lời đã tới miệng lại tìm không thấy từ thích hợp để nói ra.

“Tiếu Kiêu, cậu ta thích cậu lắm.”

Mục Cảnh cúi đầu xuống, tay cầm bút đặt lên vở bài tập viết từng nét bút.

“Tớ cũng thích cậu ấy.”

“Cái gì?” Lâm Ngọc không nghe rõ.

Tiếu Kiêu. Mục Cảnh viết hai chữ này xuống vở bài tập, nghiêm túc viết từng nét một. Sau đó cậu lặp lại một lần nữa: “Tớ cũng thích cậu.”

Lúc này Lâm Ngọc mới nghe rõ, cười rộ lên: “Tớ cũng cảm thấy như vậy.” Cô thuận miệng nói, “Chỉ có khi cậu nhìn Tiếu Kiêu mới chịu cười.”

Thật ra cô chỉ nhìn thấy có một lần.

Là ngày hôm qua, khi mà Tiếu Kiêu bị phạt đứng ngoài hành lang, cô trông thấy Mục Cảnh nắm lấy logo trường trên áo, khóe môi cong lên một góc nhỏ, hai mắt sáng lên lấp lánh.

Chỉ trong một khoảnh khắc như vậy, cô mới nhận ra Mục Cảnh cũng rất đẹp, lúc mỉm cười còn lộ răng nanh trông rất ngọt ngào, không giống với một học sinh cấp ba mà như một đứa trẻ, đối với thứ mình thích hay người mình thích đều sẽ bộc lộ phản ứng đơn thuần nhất, thẳng thắn nhất.

Lâm Ngọc có thể nhìn ra được cả hai người đều rất thích nhau.

Nhưng mà thích như thế nào…… ủy viên thể dục có thần kinh tương đối thô cảm thấy vượt qua tình hữu nghị, rất gần với tình anh em!

#Cô gái, cô ngây thơ quá rồi#

Lúc Tiếu Kiêu đến lớp, nửa lớp đã có mặt.

Mục Cảnh chuyển mắt về phía Tiếu Kiêu, Tiếu Kiêu vươn tay che tay hai mắt của Mục Cảnh: “Đoán xem tớ là ai?”

Lông mi Mục Cảnh quét lên bàn tay Tiếu Kiêu, lưu lại một cảm giác ngứa ngáy.

“Tiếu Kiêu.”

“Không đúng.” Tiếu Kiêu lời mà Vu Nhạc Nghiêm đã nói hôm qua, cắn môi buông tay, nghiêng đầu liếc qua bên cạnh, “…… Khụ, phải kêu anh yêu.”

Thật sự là màn play này quá xấu hổ.

Tiếu Kiêu không bao giờ muốn nghe lời nhảm nhí của Vu Nhạc Nghiêm nữa.

“Anh yêu?” Mục Cảnh lặp lại theo lời Tiếu Kiêu.

Tiếu Kiêu sửng sốt, quay đầu nhìn qua Mục Cảnh.

Mục Cảnh nói xong mới kịp phản ứng, chợt thấy mặt mình nóng bừng lên, với tay lấy sách toán cầm lên che mặt.

Tiếu Kiêu da mặt dày, qua vài giây ngượng ngùng bình thường lại, nhưng Mục Cảnh thì không được như vậy, tay đang cầm sách run run.

Tiếu Kiêu cười rộ lên, kéo sách toán trong tay Mục Cảnh ra quăng lên trên bàn, nghiêng mình qua, “Ừm, đúng rồi, em yêu.”