Chương 3: Họa phúc khó lường
Về sau Viên Lãng nghĩ, Trương Nam quả thật là một bác sĩ tốt, y tá tốt, để ở đâu cũng phát hiện ra là một đồng chí tốt, ai cũng không thể tưởng tượng được chuyện cô có thể cắt ruột thừa của một người mà không chích thuốc tê. Nhiều năm như vậy, bản thân mình nói với ai thì người đó cũng không tin, cho là mình A người. Hôm nay nhân chứng điều có ở đây, cuối cùng Ngô Triết mới nói ra một câu: Không có biện pháp, nhân phẩm của ngài chính là như vậy.
Viên Lãng còn nhớ bộ dáng ngày hôm đó, Trương Nam đi đến xe cứu thương xem người lính được báo là bị thương động mạch kia. Nha đầu rất ranh mãnh, không cho người lính kia truyền máu bổ sung, cơ thể lính hồng quân bị đánh ngã phải truyền dịch để cho Tiểu Chu làm. Viên Lãng bị đau bụng không thể nằm thẳng, liền dìu anh lại chỗ gốc xe vững chắc ngồi dựa vào, lại còn cẩn thận lót tấm đệm phía trên cho anh để phòng bị chấn động. Động tác của mình cũng không ngừng rửa sạch vết thương ở gót chân của anh lính bị thương, thuận tiện kiểm tra trán người lái xe, lúc mới vừa xoay người lại thấy Lâm Tiểu Tường mới vừa tỉnh lại có phải bị Viên Lãng ném ra có bị chấn động não hay không. Trong lúc cấp bách không quên dặn Tiểu Chu kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Viên Lãng, vẻ mặt Tiểu Chu cầu xin nói, "Nhiệt kế vỡ". Trương Nam liếc anh ta một cái, một tay lấy băng gạc một tay lấy bông băng y tế qua, trực tiếp lấy miếng dán dán lên trán Viên Lãng.
Ngoài ý muốn đυ.ng chạm! Một mùi hương con gái ấm áp bất ngờ xông vào mũi Viên Lãng, Viên Lãng hiếm thấy cảm giác được có chút gì đó, uhm thật khó chịu. Bất quá cô gái đối phương lại tự nhiên bình thản, tiếng nói vẫn giòn giã như cũ: "Tiểu Chu, tôi đoán anh ta là 38,5 độ. Bị viêm." Tự mình quay đầu lại vội vàng, đem Viên Lãng ném ở một bên thưởng thức một cảm giác chua chát mới. Bất quá làm cho Viên Lãng có vẻ cân bằng chính là bác sĩ thiếu úy dường như cũng không phải hoàn toàn không có cảm xúc, lúc chạy nhanh đến bệnh viện dã chiến, Trương Nam lại sờ trán Viên Lãng, xác định anh không có chuyển biến xấu, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ một câu: "Súng bắn tỉa, đôi má anh đỏ lên, nóng à?" Viên Lãng cố gắng kề sát lỗ tai Trương Nam gằn từng chữ, nghiêm túc nói với cô: "Bác sĩ, óc cô lại trẻ con rồi, là cọ xát." Trương Nam sửng sốt, sau đó nghiêm trang nói: "A...." một tiếng, bản thân lại tiếp tục bận rộn.
Cán cứu thương không đủ, lính bị thương ở chân được ưu tiên khiêng đi trước. Trương Nam nâng Viên Lãng dậy đi đến phòng cấp cứu, lúc vừa bắt đầu đỡ, Trương Nam liền cảm giác không được, thể trọng súng bắn tỉa làm cho bản thân không thể vác lên được, vốn muốn đi từ từ hai ba bước thích ứng là tốt. Nhưng thình lình bụng Viên Lãng đau đến co rút lại, vốn là cách đi không ổn định không thể làm được bất bằng bất cứ cách nào, Trương Nam cảm thấy mặt đất bằng phẳng mở rộng ngay trước mắt, tay bối vối chống đỡ Viên Lãng ở cửa xe, hai người cùng thở dài, cũng mai không ngã xuống đất.
Cảm giác thấy thể lực bác sĩ cạn kiệt, Viên Lãng nghiêng đầu, lại thấy Trương Nam đang kỳ quái nhìn tay mình. Cái bàn tay kia thật xinh đẹp, lúc đó đang dưới ánh mặt trời lại phát run. Trương Nam nuốt nước miếng, có chút khẩn trương nhìn Viên Lãng, giống như giải thích lại giống như xin giúp đỡ: "Tôi chống không nổi rồi, không đủ mạnh rồi." Tuy mang khẩu trang không nhìn thấy biểu tình, nhưng cô gái nhỏ giống như tay chân luống cuống hoàn toàn lộ trên khuôn mặt trong lúc đó. Đúng là tiểu nha đầu. Tâm Viên Lãng nói, anh có kinh nghiệm huấn luyện lớn, vỗ đầu cô: "Mệt, trở về ngủ một giấc là tốt rồi." Trương Nam dường như an tâm, "Đúng..., tôi đã mười mấy tiếng không ngủ rồi, thể lực cạn kiệt."
Trong bệnh viện dã chiến vẫn bận rộn như cũ, bác sĩ Trương Nam trong phòng cấp cứu tác phong nghiêm túc phê phán thượng úy Vương: "Lam quân cũng đã trở về rồi. Tự anh nhìn xem bên ngoài bên trong đã bận rộn thành cái dạng gì rồi hả? Anh vẫn ngại không đủ loạn sao? Tất cả mọi người bao lâu không tan ca rồi hả? Ít nhiều người bệnh của mình, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, anh yêu cầu ưu tiên xử lý kẻ địch sao?" Hiện tại Trương Nam ở sau lớp khẩu trang vụиɠ ŧяộʍ cong khóe miệng lên, sau đó nghiêm túc báo cáo: "Bác sĩ Vương Nightingale đã nói, nhân đạo không có biên giới, cho nên tôi lựa chọn không quan tâm hai bên quân hồng lam." Mặt mũi thượng úy trắng bệch: "Được! Nightingale mà nói một câu bằng một vạn câu, chính là chân lý! Bác sĩ điều trị tôi nói chuyện cũng không phải thúi lắm! Cô hôm nay đã làm liên tiếp hai đêm, trước mặt trời mọc ngày mai đừng cho tôi bắt gặp cô nghỉ ngơi."
Con mắt Trương Nam chuyển động, giọng mềm mỏng, giống như lắp bắp xin tha: "Sư huynh à, cái người hồng quân kia, cái tay súng bắn kia đó... Bị viêm ruột thừa, nếu xử lý chậm trễ, sẽ bị thủng...." Thượng úy hung hăng nhìn Trương Nam một phút đồng hồ, phủi tay đem ca bệnh ném trên bàn, phát ra một tiếng đập lớn. Sau đó sắc mặt nghiêm túc cúi đầu bố trí giải phẫu, rống to với bên ngoài: "Tiểu Lưu! Một phòng giải phẫu! Bàn nào giải phẩu xong rồi chuẩn bị cắt bỏ ruột thừa!" Trương Nam đứng nghiêm chào, vui mừng nhướng mày: "Cảm ơn sư huynh!" Thượng úy không ngẩng đầu lên, chỉ vào cửa gầm lên: "Em cút cho tôi!"
Trương Nam chạy bộ đi ra, cơ hồ đầu đập mạnh vào chủ nhiệm Lý. Chủ nhiệm Lý giữ vững thân thể của cô: "Thiếu úy, còn chưa tan ca sao? Một ngày rồi?" Trương Nam cười cười: "Hôm nay liền làm 2 ca đêm, ông có thể thấy tôi mệt rồi." Chủ nhiệm Lý nhìn thấy Thượng Úy Vương trong phòng đang phát hỏa, cười khổ một tiếng, người trẻ tuổi có vấn đề. "Ca đêm thì có thể, nhưng không cho cô lên mổ." Trương Nam nghiêm: "Vâng ạ."
Bên trong phòng quan sát, Viên Lãng nhìn Trương Nam bị mắng bị phạt lại vui vẽ, "Anh vẫn rất cao hứng." Trương Nam tìm kiếm một đề tài, vắt khăn lau mặt cho Viên Lãng, cúi xuống, sau đó thoả mãn gật đầu: "A... hóa ra sở trường của anh là cái dạng này." Cười một cái, cúi đầu bắt đầu ghi lại thật sự: "Viên Lãng, thần thánh phương nào?" Viên Lãng tự hào nhướng nhướng mày: "Lão hổ đoàn 33, Trung Úy Viên Lãng!" Nhìn thấy bộ dạng tinh thần của Trương Nam, "Cô thật sự không cần ngủ một lát?" Trương Nam buồn ngủ vỗ vỗ mặt mình: "Lão hổ đoàn 33 Trung Úy Viên Lãng! Anh ngủ một lát, lát sẽ giải phẫu." Nói xong liền chạy đi ra ngoài.
Viên Lãng nhìn thấy cô, là lúc chính mình bị đẩy vào phòng giải phẫu, Trương Nam lộc cộc chạy tới, có chút thở gấp, cười cười với các bác sĩ y tá, sau đó cúi đầu nói: "Viên Lãng, anh yên tâm, viêm ruột thừa của anh đoán chừng là không lớn, chúng tôi sẽ làm phẩu thuật nhỏ, rất nhanh sẽ tốt rồi." Nói xong dùng ngón út nhấn một cái, giống như dỗ có nít lắc lắc trước mặt Viên lãng, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ, thật đáng yêu. Viên Lãng nở nụ cười, gật đầu: "Uhm, gặp lại sau!" Ấm áp trong nháy mắt bị bác sĩ Vương đập tan: "Trương Nam, cô rất rãnh rỗi đúng không? Vậy phẫu thuật!" Trong lòng Trương Nam phi một tiếng. Đứng thẳng ôn nhu giải thích với bác sĩ Vương: "Chủ nhiệm Lý nói tôi không tan ca hơn mười tám tiếng, không thích hợp phẫu thuật." Bác sĩ Vương nhìn cô: "Là thiếu úy sao, tôi cảm thấy em rất co tinh thần. Đây là mệnh lệnh."
Trên xe Viên Lãng muốn nói gì, lại nuốt xuống. Bởi vì đột nhiên anh cảm thấy được, Trương Nam giúp anh làm phẫu thuật cũng không sao, về sao.... Có thể nói họa phúc như buổi sớm chiều....
Bên cạnh bàn mổ, Bác sĩ Vương quyết định có thể gây tê, để cho Trương Nam thực hiện trong khu vực quản lý gây tê. Trương Nam ngẩn đầu: "Bác sĩ gây tê đâu?" Sắc mặt bác sĩ Vương căng thẳng, "Hai phòng giải phẫu bận. Lão hổ đoàn mà sợ cái gì, em đã từng học qua rồi."
Trương Nam nhếch miệng không nói lời nào, đỡ Viên Lãng sang tư thế nằm nghiêng xong, có chút choáng váng, liền nhéo lòng bàn tay của mình, nắm đúng khoảng cách ba bốn từ thắng lưng của anh, khử trùng làn da, khử trùng làn da, lấy khăn che lại, làm cực kỳ lưu loát, nhưng mà lúc cầm lấy ống tiêm chuẩn bị châm vào, Trương Nam cảm thấy được tay mình lại bắt đầu run lên, cố gắng mãi cũng không vững, tâm trí quýnh lên, nháy mắt lông mi rịn đầy mồ hôi, tầm nhìn lập tức mơ hồ. Bên cạnh thiếu úy Tiểu Triệu thực tập đẩy Trương Nam, "Nếu không tôi làm cho. Cô đi kiểm tra thiết bị lại đi!" Trương Nam mệt mỏi gật đầu. Bác sĩ Vương lại cúi đầu quát lớn một câu: "Tiểu Triệu, cậu đi lấy máu tới." Tiểu Triệu quay đầu nói với Trương Nam: "Muốn không phải là cô đi?" Trương Nam "A" một tiếng.
Đúng lúc này, chủ nhiệm Lý ở phòng phòng giải phẫu cách vách đột nhiên la to: "Người bệnh bị xuất huyết rồi." Ngừng một chút, "Người tới, đem cái thực tập sinh này kéo ra ngoài cho tôi, học y còn sợ máy." Trương Nam nhìn lại người té xỉu chính là bạn học Giang của mình, vội vàng đi qua hỗ trợ, nhỏ giọng hỏi: "Trường Giang, làm sao vậy?" Khẩu khí Giang tức giận: "Giải phẫu hai cái liên tiếp, mệt." Trương Nam hơi nhíu mày: "Bận rộn vậy sao?" Tiểu Triệu ở bên tai Trương Nam nói thầm: "Còn không phải vì cô đưa cái lão hổ binh đoàn kia lên giải phẫu sao." Nhớ lại tính tình vừa phát của sư huynh, Trương Nam cảm thấy được cũng không thể trách anh ta. Có chút xin lỗi nhìn mọi người.
Lúc này, ai cũng không để ý, Viên Lãng nằm nghiêng hô hấp không thoải mái theo bản năng lật người mình lại. Đèn mổ mở ra, bác sĩ Vương một dao tiếp xúc. Trên giường Viên Lãng la lên một cái long trời lỡ đất. Bác sĩ Vương bỏ dao xuống, lạnh lùng nhìn Trương Nam, lại nhìn xem Viên Lãng, "dứt" một tiếng. Trương Nam chỉ cảm thấy một cổ tức giận xông lêи đỉиɦ đầu, quay lại nhìn Viên Lãng nói một câu để rồi hối hận cả đời: "Kêu la cái gì mà la, Lão hổ đoàn mà còn sợ đau sao?" Đón nhìn ánh mắt của Trương Nam, Viên Lãng gắt gao mím môi, hô hấp dồn dập ở miệng, sau đó đơn giản nhắm chặt mắt lại.
Sau đó phẩu thuật cực kỳ đơn giản và an tĩnh, người bệnh rất phối hợp. Chủ nhiệm Lý lo lắng, đi qua lại giám sát. Sau khi xác nhận tình huống ổn định. Mãi cho đến khi kết thúc phẫu thuật hoàn tất, một tiếng hét chói tai của Tiểu Triệu: "Trương Nam! Cô không gây tê cho anh ta!" Trương Nam lo sợ té mật nhìn một tràn đầy kim tiêm, toàn thân mồ hôi lạnh đổ ra mãnh liệt. Bác sĩ Vương cùng chủ nhiệm Lý vừa ra tới cửa đã vội vàng chạy tới, chủ nhiệm Lý nhanh chóng kiểm tra tình huống thật sự của Viên Lãng, quay đầu lớn tiếng hỏi: "Các người sao lại như vậy? Thực sự không gây tê sao?" Bác sĩ Vương liếc nhìn Tiểu Triệu một cái: "Anh không thấy rõ sao? Đừng nói bậy." Tiểu Triệu run rẫy chỉ thuốc trên bàn, sau đó lại kêu lên: "Không có." Lúc mọi người nhìn lại, thuốc trên bàn cái gì cũng không có. Ở phía sau, giọng nói khàn khàn của Viên Lãng vang lên: "Đương... Đương nhiên là có... Nếu không tôi có thể yên lặng cho các người mỗ sao?"
Chủ nhiệm Lý nhướng mí mắt, quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Trương Nam. Bác sĩ Vương nhẹ nhàng thở ra, gật đầu. Bàn tay to của chủ nhiệm Lý: "Giải phẫu thành công, gây tê bình thường." Đi tới cửa, quay đầu lại hỏi: "Cán bộ đưa người bệnh đến phòng an dưỡng, Trương Nam phụ trách làm hộ lý đặc biệt. Các người có ý kiến gì không?" Tiểu Triệu liếʍ liếʍ môi: "Không ý kiến." Bác sĩ Vương rất dứt khoác: "Không ý kiến" Sau đó đẩy Trương Nam đang ngẫn người. Trương Nam lúng túng nói: "Nhưng mà...." Bác sĩ Vương thô bạo cắt ngang cô: "Không có nhưng mà, đưa người bệnh đi."
Trong phòng bệnh, toàn thân Trương Nam cứng ngắc nhìn sắc mặt không chút máu của Viên Lãng, cảm thấy được sư huynh nhẹ tay vuốt vai mình: "Không quan hệ, Nam Nam, của em lưu lại vẫn là ưu tú hoàn mỹ."