Chương 17
Khi Viên Lãng mở to hai mắt, đã là giữa trưa ngày thứ ba rồi. Cảm giác đã khôi phục tinh thần và thể lực, Viên Lãng nhảy dựng lên một cái, chạy thăng đến phòng cách ly của Trương Nam.
Ai biết, Trương Nam đã không có ở trong phòng, bác sĩ y tá xa lạ, yên lặng dọn dẹp. Có người đem drap giường, đệm chăn cùng với những vật dụng hằng ngày của Trương Nam tất cả cho vào một cái báo đen thật to, Viên Lãng biết, bao to này, chuyền dùng để thêu đốt những đồ vật bị nhiễm độc….
Thấy đồ của Trương Nam càng ngày càng ít, bao màu đen càng ngày càng to. Viên Lãng cảm thấy cây xương sườn thứ hai phía dưới bên trái, vừa chua xót lại đau, như là có dao găm đâm vào, lại không rút ra. Đau đến nổi không khống chế được ngồi xổm xuống, trong hốc mắt nóng lên, là ai mở cửa sổ? Gió lạnh như băng thổi vào trên mặt, giống như dao găm. Trên người không có chỗ nào ấm áp, đều lãnh lẽo, 15 ngày bình an vô sự, vì sao bây giờ vãn lạnh? Cúi đầu, bằng không chính là trời đất ngả nghiêng.
Viên Lãng ngồi như vậy trong góc, cho đến khi âm thanh sột soạt vang đến tai, một đôi chân trần trắng nõn nhà đạp trên đá cẩm thạch loang lỗ màu sắc hiện ra trước mát, im lặng, giống như hoa sen trắng nở trên đống phế tích hoang tàn, do dự đến gần một chút, chính là từng bước một.
Viên Lãng ngẩng đầu mạnh mẽ: Trương Nam khoác áo khoác lộn xộn trên đầu rối tung, ánh mắt đen thùi uyển chuyển ánh sáng lung linh. Không biết nơi nào chuẩn bị một quân trang mới quá to, mặc trên người cô trống trải càng lộ ra eo nhỏ nhẹ nhàng, hình như là mới vừa tắm xong, trên má hồng lên do khí nóng. Cô nhẹ nhàng ngổi xổm xuống, tay nhỏ thon dài xoa trên vai Viên LÃng: “Viên Lãng? Thiếu đội nói sắc mặt anh rất kém ngồi ở nơi này, dọa tôi sợ không mang giày bỏ chạy đến đây. Anh làm sao vậy?”
Nhìn thấy mặt người đẹp bình yên trước mắt, trong cổ Viên Lãng không biết lưa nóng từ đâu vọt lên thêu chát, không quan tâm, đốm lửa nhỏ cháy lan ra đồng ruộng. Anh bình tĩnh nhìn Trương Nam, bỗng vặn eo đứng dậy, túm cô bước nhanh đến khu nghĩ ngơi. Trương Nam không biết rõ tình huống, bị kéo thất tha thất thể, nghiêng người thấy nhân viên cứu hộ thu dọn đồ của mình đi thiểu, bừng tỉnh hiểu a: “Viên Lãng anh hãy nghe tôi nói, ra phòng cách ly phải vệ sinh tiêu độc triệt để, bởi vì là là cách ly cấp bốn, mấy thứ này phải thiêu hủy, đây là quy củ.” Viên Lãng không nói chuyện, nghiêm mặt mãnh liệt kéo điên cuồng, đi nhanh lên trước, Trương Nam bị anh túm lại chạy chậm phía sau, vừa đi vừa nói: “Viên Lãng, nhẹ chút, anh túm tôi đau, ai, chậm một chút, tôi không mang giày…”
Vào phòng ngủ của mình, đạp tung khóa cửa. Kéo Trương Nam quăng lên giường, quay sang hùng hổ nhìn cô. Trương Nam hiểu ra, phút chốc mặt đỏ bừng, một loại đồng ý không tiếng động của cô gái nhỏ: “Làm gì thế …” Một giây sau, Viên Lãng nhào tới hung hăng hôn cô, lực mạnh như vậy, trúc xuống toàn bộ cảm xúc, hôn cô, đem cô gắt gao bóp chặt, nhanh như vậy, nếu có thể, liền nhào nặn vào trong thân thể mình. Trương Nam cơ hồ không thể hít thở, tất cả không khí trong phổi đều bị chen lấn ra ngoài, muốn đẩy anh ra, nhưng anh gấp như vậy, mang theo đau xót, mang theo hối hận, bởi vì đã mất đi, cho nên không buông tau, dường như hôn làm anh quên đi sự tuyên thệ của số phận, tôi lại không buông tay!
Qua một lúc sau, cuối cùng Trương Nam cũng cảm thấy Viên Lãng buông lõng ra một chút, ánh mắt còn gần trong gan tấc, thâm đen như vậy, phản chiếu bản thân, bên trong mơ hồ như có hơi nước, du͙© vọиɠ ngưng tụ, anh nói: “Nam Nam, theo anh đi.”
Trương Nam không nói chuyện, nhìn Viên Lãng không chớp mắt, trong sóng mắt trong suốt có ngàn vạn suy nghĩ, luôn xem, nhìn Viên Lãng có chút chật vật ngó đi chổ khác, cô mới thong thả đem mặt anh chuyển qua, chần chờ, do dự hôn lên gò má anh. Tâm tư con gái người ta, nổi bậc ở do dự. Viên Lãng hôn đến trời đất sụp xuống, vừa vội lại chặt chẽ, Trương Nam hít thở không thông, hoảng hốt lấy tay nắm ở cổ áo anh. Ai biết như vậy quần áo từ từ cởi ra, thấy anh cở quần áo của mình xuống, mơ hồ làn da chạm vào nhau thân mật như thế, cái gì đều là nóng bỏng, cái gì đều là xa lạ, thân thể người đàn ông thuộc loại tô lớn, mùi thuốc lá của anh, còn có anh hôn không chừa chổ nào, làm cho người ta hoảng hốt mà không thể ứng phó.
Bỗng nhiên nóng rực đau như cát làm Trương Nam giống như thiên nga sắp chết giãy dụa chống đẩy: “Anh buông em ra…” Đau đớn cùng hoản loạn đến khi nghe được giọng nói xuôi tay của anh: “Nam Nam, cho anh… “” Vì thế không hiểu có chút yên tâm, mới chậm rãi, trầm tĩnh lại, để cho bản thân thuận theo sức lực khỏe mạnh của anh, bởi vì anh là Viên Lãng. Đau quá… giữa mơ hồ, Trương Nam nghĩ, quá trình trưởng thành, có phải đau tâm phế phổi như vậy hay không, máu và nước mắt đan vào? Mê mang gương mắt nhìn, không tồi là anh… Liền có nước mắt chảy xuống, không thể tự chủ nói ra: “Viên Lãng…”
Viên lãng không để ý những thứ này, anh chẳng quan tâm, giờ phút này trên trời dưới đất chỉ có Trương Nam là thật sự gần gũi, là khát vọng của anh đã lâu. Thiếu chút nữa là mất đi, lại giống như kỳ tích trờ về. Đẹp như vậy, tốt như vậy, từng có máu tánh, cái chết cạnh bên người làm cho anh không thể ức chế xúc động, thân thể nóng lên phóng ra sự sợ hãi cùng nôn nóng trong lòng anh, cho nên càng muốn chặt chẽ phối hợp với cô ở cùng nhau. Hô hấp của cô dẫn qua bên tai đều có thể khơi ra một cảm giác ngứa ngáy kì lại, thật sâu đem thân thể của cô ôm vào trong ngực, mới có thể cảm thấy thỏa mãn khác thường. Chung quanh đều là hơi thở của Trương Nam, mọi nơi đều được Viên Lãng đoạt lấy.
Lúc đó Viên LÃng chỉ có một ý niệm: đem tác nước xinh đẹp này phá vỡ, tốt nhất là khắc sâu vào trong thân thể mình, vĩnh viễn… Đều không xa lìa nhau. Nước mắt là mặn, máu là chát, em là của tôi…
“Bắt đầu mây mưa, phục vụ được ơn huệ.” Viết thì có thể dể nghe. Người ngu! Lại đau và mệt! Trương Nam vùi đầu ở trong gối hờn dỗi tiểu thuyết ngôn tình mình đã đọc qua. Một bàn tay Viên Lãng chống đầu, tay kia không biết làm sao vỗ nhẹ lên đường cong duyên dáng ở lưng của Trương Nam, nghĩ một chút, lúng túng hỏi: “Đau sao?” Có chút đau lòng, có chút có lỗi.
Xấu hổ khó chịu thêm làm nũng, Trương Nam vùi đầu càng sâu, không nhìn anh! Hình như tìm được cách phá gỡ đạn, Viên LÃng không ngừng cố gắng, xoa eo nhỏ của cô: “Lần sau thì tốt rồi.” Trương Nam giãy giụa, tiếp tục là đà điểu: “Gạt người! Không có lần sau!”
Viên Lãng lắp bắp: “Cũng đúng, còn lần sau đâu. Lần trước em đi là đi liền bốn tháng. Đáng thương anh chờ ở trong quân đôi, ngày hoa Hải Đường nỏ anh đã muốn cho tới bây giờ.” Trương Nam nghiêng người chống lại anh: “Mỗi ngày đều nghĩ này!” Cuối cùng tiếp chiêu, Viên Lãng rung đùi đắc ý cười tủm tỉm: “Từng nghĩ em bị tỗn thưỡng dẫn đến hôn mê, có phải chiến tranh làm hoảng sợ hay không. Vì sao vừa đi là không có tin tức, mặc kệ anh ở nhà đứt ruiotj.” Mặt Trương Nam cười ửng hồng: “Anh nghe lén Mộng Xuân Khuê của em!” Viên LÃng oan ức nói: “Tướng quân Lý Trinh cho anh. Nói em để ở trụ sở huận luyện rồi.” Nhìn ra cảm xúc mục tiêu ổn định, nhẹ nhằng nắm ở trong lòng, vừa dỗ vừa lừa: “Lãnh đạo nói rõ đã đồng ý rồi. Nam Nam, theo anh lãnh chứng chỉ đi thôi, anh không khó chịu.”
Ngón tay nhỏ nhắn của Trương Nam vẽ vài vòng tròn trước ngực Viên Lãng, cười một chút: “Rồi nói sau…” Viên Lãng cọ một cái túm Trương Nam ngồi dậy, bắt lấy hai vai cô, ép cố đối mặt với mình: “Em nói cái già? Đều đã như vì… Em lại còn nói?”
Trương Nam không lùi nhìn thẳng anh, lại trả lời một đường khác: “Anh biết không? Em đã bốn năm không trang điểm cho mình rồi?” Viên Lãng ngẩng ngơ, híp mắt: “Vì sao?” Trương Nam nhìn anh: “Thấy quần áo xinh đẹp liền buồn lòng. Bắt đầu không biết vì sao, sau này lúc học Thạc Sĩ, ngẫu nhiên đọc Thiến Thiến CÔng Chúa, công chúa Nãi Nội trang điểm xinh đẹp chuẩn bị làm hoàng hậu, ai biết nhà người ta tuyển Thiến Thiến. Thấy Nãi Nội nhanh chống sụp đỗ, em liền hiểu rõ, “Hít sâu một chút, dùi đầu vào trong lòng anh: “Nếu không phải là trang phục, nhìn vẽ mặt biết người, có lẽ, thời điểm bị bõ rới, sẽ không khổ sở như vậy.”
Viên Lãng theo bản năng ôm cô, rầu rĩ nói: “Trải qua nhiều chuyện như vậy, em còn trách anh…” Ngừng một chút, giọng nói giống như đứa nhỏ sa sút: “Vậy em…Em hận anh sao?”
Cảm giác Trương Nam gật đầu lại lắc đầu: “Viên Lãng, cho tới bay giờ em không hận anh. Thật sự. Nhưng mà em không thể thoải mái bỏ qua chuyện anh bỏ rơi toi.” Ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của anh: “Một lần nửa được gặp lại anh sau này, mọi chuyện phát sinh quá nhanh. Nhiều lần sống chết. Em phát hiện, anh lợi hại hơn, căn bản anh không cho em có cơ hội trách anh…”
Viên Lãng cười khổ: “Em đều biết rồi sao?”
Trương Nam nghiêm túc nói: “Ngày đó ở nhà khách anh ở lại không đi, bởi vì em trong mộng nắm lấy anh, là bởi vì anh cố ý đúng hay không? Sau này… Thậm chú… Anh đều cố ý, đúng hay không? Anh rất thông minh, biết bản thân muốn cái gì, anh căn bản không cho em có thời gian nghĩ đến trước kia, anh chí là nghĩ ra tất cả biện pháp giữ em bên cạnh anh… Đúng hay không?”
Khó có được Viên LÃng yếu ớt gật đầu: “Đúng, em nói không sai… Là anh cố ý. Ngày đó ở nhà khách ôm em, em ngủ ở trong lòng anh. Anh chỉ biết em sẽ không để yên toàn bộ mà tha thứ cho anh. Mà anh lại không biết em có lại rời đi hay không? Càng không biết có tham gia nhiệm vụ nguy hiểm như vậy không trở lại hay không… Anh hiểu rõ, anh ngày đó nằm cạnh em là không đúng. Anh nên đi, cởϊ áσ cho em nắm, anh có thể rời đi. Khi đó anh cũng học được, thuộc hạ nhiều lính như vậy, hợp tan, sống chết anh diều học qua… Nhưng mà anh ôm em, chính là không muốn động, thậm chí sợ em tỉnh, anh phải buông tay. Ngày đó, anh nghe trên tay từng giọt rơi xuống, ở trong lòng anh liền nghĩ, qua một giây, anh có thể ôm em một thời gian như vậy, có phải hay không, sẽ ít đi một giây? Sau đó, trong lòng liền đau nhói… Cho nên anh quyết tâm, bất cứ biện pháp gì, dù sao cũng không bao giờ để cho em rời đi.” Lại ngẩng đầu, chống lại Trương Nam, ánh mắt vô cùng sạch sẽ: “Thực xin lỗi, là anh cố ý. Chúng ta ở cùng một nơi trải qua nhiều như vậy, cuối cùng là anh che đậy một đống nội tâm… Nhưng mà Nam Nam, em tin không? Anh yêu em…”
Có nước mắt nhẹ nhàn, Trương Nam chống đỡ Viên LÃng, nhắm mắt lại: “Viên Lãng ngốc… em có thể đoán được tâm tư của anh, đương nhiên cũng biết, anh yêu em…”
Loa phóng thanh cách trung tâm bỗng nhiên vang lên: “Đồng chí Trương Nam, nhiệm vụ số TJ81, Lặp lại TJ81.” Mặt mày Trương Nam nhíu lại, nói với Viên Lãng: “TJ tập hợp khẩn cấp, em phải đến tập hợp.” Nói xong xoay người xuống giường, quay người lại đem quần áo dã chiến mặc vào, rất lưu loát. Nhíu mi lại, mang giày vào.
Viên Lãng muốn kéo cô, lại dừng lại. Trong lòng thở dài: Tuyệt mật!
Dưới ánh mặt trời, trang phục xinh đẹp, tên gọi như hương hoa. Trương Nam thu dọn nhanh chóng nghiêng đầu nhìn Viên Lãng, cười xấu xa, kề sát vào gò má của anh, nói nhỏ: “Lĩnh chứng chỉ, sẽ chờ. Bất quá chuyện hôm nay, em không hối hận. Thật sự.” Cố ý đem toàn bộ nói vào lỗ tai anh một hơi, sau đó có cảm giác thành tưu khi thấy mặt Viên Lãng đỏ lên. A, quấy nhiễu thành công!
Không đợi Viên Lãng hiểu được mùi vị, quay đầu cười, môi như châu báu lóe sáng, cả người lung linh ánh sáng, khóe mắt đuôi mày chứa đầy hàng trăm quyết rũ mọc tràn lang… Viên Lãng làm cho cô thấy có chút choáng váng, nghĩ rằng: Ma quỷ trong bình này là mình thả ra sau?
Một phút sau, Tề Hoàn liền nghe đội trưởng của bọn họ ở trong phòng cảm giác cực kỳ thất bại kêu lên: “Tề Hoàn, đi! Giúp tôi tìm đôi giày đến!”