Lúc Tô Cảnh Cảnh sinh Đồng Đình Khải, Đồng Hiên Tuấn canh ngoài cửa phòng sinh hơn nửa ngày.
Cố Trĩ Niên đứng một bên nói trộm: “Thật không có tiền đồ.”
Cảnh vệ đứng hai bên cũng thầm cười trộm.
Đồng Hiên Tuấn lườm họ: “Mẹ kiếp, cậu thì có tiền đồ lắm, còn không biết ai không cưới được vợ đến tìm tôi khóc.”
Cố Trĩ Niên đỏ bừng mặt, không dám ho he gì nữa.
Đồng Hiên Tuấn lầm bầm hai tiếng, ánh mắt nhìn phòng sinh đăm đăm. Mãi mà không có ai ra ngoài, bên trong cũng không có động tĩnh gì, làm anh gấp đến độ muốn chửi người.
Lại cách một lúc thì nghe thấy tiếng khóc trời gọi đất của Tô Cảnh Cảnh. Trong lòng Đồng Hiên Tuấn căng thẳng, thiếu điều tại chỗ xô cửa vọt vào.
“Mẹ kiếp, bệnh viện chó má gì vậy. Sinh có đứa bé cũng phiền phức!” Trong lòng Đồng Hiên Tuấn oán muốn chết, muốn xông vào ngay lập tức.
Dầu gì ở nhà cũng có anh trông chừng.
Cố Trĩ Niên ở một bên cười khoái trá, Đồng Hiên Tuấn lườm anh một cái, anh liền ngậm miệng.
Hành lang trống trải tĩnh mịch, quanh quẩn khắp nơi chỉ có tiếng khóc và tiếng kêu của Tô Cảnh Cảnh. Đồng Hiên Tuấn nghe mà lòng đau như cắt, anh chau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh cửa màu trắng.
Thật lâu sau, tiếng kêu khóc của Tô Cảnh Cảnh yếu dần, trái tim Đồng Hiên Tuấn như bị dao cắt.
Anh cắn chặt răng, hậm hực không thôi, nếu cô xảy ra
chuyện
gì anh bắt cả bệnh viện chôn theo!
“Oe…” Tiếng khóc của trẻ con vang dội trên hành lang.
Chốc lát sau bác sĩ ôm một bé trai đáng yêu đi ra.
Đồng Hiên Tuấn không thèm nhìn con mình lấy một cái, chạy thẳng vào phòng bệnh.
Trên giường bệnh, sắc mặt Tô Cảnh cảnh tái nhợt, thấy vậy lửa giận trong lòng anh bùng lên, tiện tay túm lấy một y tá, không cố kỵ gì, chỉ lạnh lùng nói: “Cô ấy sao rồi!”
Đúng lúc này, Tô Cảnh Cảnh mở mắt ra, giọng nói yếu ớt, nói với anh: “Em không sao.”
Thế này anh mới buông y tá ra, cúi người nhìn Tô Cảnh Cảnh, giọng nói dịu dàng hết mực: “Cảnh Cảnh, em không sao là tốt rồi.”
Y tá sợ hãi vô cùng, đường đường đốc quân mười ba tỉnh, thế mà tính khí kỳ quái.