Quyển 2 - Chương 27: Mảnh tuyết thứ mười hai (2)

Hôm này, Đồng Hiên Tuấn về rất sớm, thấy mình Tô Cảnh Cảnh ngồi ngơ ngác xuất thần trên ghế salon, trong lòng anh liền hoảng hốt.

Thím Lương canh chừng ở một bên thấy anh, toan lên tiếng kêu thì anh khoát tay ý bảo bà lui ra. Thím Lương gật đầu một cái, thấy Đồng Hiên Tuấn nhìn về phía Ngâm Thúy bà liền vươn tay kéo Ngâm Thúy cùng lui ra.

Đồng Hiên Tuấn rảo từng bước đi tới nhưng Tô Cảnh Cảnh không hề phát giác, vẫn xuất thần. Anh mỉm cười, ôm chầm cô vào trong ngực.

Cô giật mình, suýt mắng to thì phát hiện là anh liền đỏ mặt, sẵng giọng: “Sao lại là anh?”

Vẻ mặt anh hơi đổi, nhìn cô thẹn thùng chôn đầu vào ngực mình thì trong lòng phấn khởi. Những chuyện không vui như khói mây nhẹ nhàng tan đi. Anh nói: “Sao lại không phải tôi?” Nói đoạn anh nhúc nhích chỉnh lại tư thế ngồi, vươn tay nắm cằm cô làm cô không thể không ngẩng đầu nhìn anh.

“Em nói xem còn ai dám làm như vậy với em nữa?”

Nghe anh nói vậy, trong bụng cô tự cười nhạo mình, cười nói: “Em chỉ tò mò sao hôm nay anh lại về sớm thế, không phải nói trong quân bộ có chuyện sao?”

Anh dửng dưng ừ một tiếng, lại tiếp: “Sao lúc nào cũng xuất thần vậy?” Dĩ nhiên anh sợ cô nhớ tới những chuyện không nên nhớ, đạo lý ưu sầu hại sức khỏe dĩ nhiên anh hiểu.

Cô nghiêng đầu cố gắng thoát khỏi bàn tay đnag nắm cằm mình.

Anh cười một tiếng, vì cười mà đuôi mắt anh cong cong. Cô hơi cáu liền trừng anh một cái. Cô vừa nhìn nah như vậy sóng mắt liền lưu chuyển, ba phần kiều mị, ba phần quyến rũ làm anh thất thần. Đến khi phục hồi tinh thần cô đã rời khỏi người anh.

“Cũng không có chuyện gì lớn. Chỉ là em nghe nói chị hai sắp gả đi nên hơi ngạc nhiên thôi.”

Anh nhìn cô mỉm cười: “Em cũng biết cửa hôn sự này của chị hai rồi. Tôi nghĩ Từ Phẩm Thư này, nhân phẩm và gia thế cũng coi như xứng với chị hai, chị hai cũng có vẻ có ý với anh ta, còn anh ta tự nhiên cũng cảm thấy tốt.”

Anh nói vậy như thể đang giải thích, vả lại câu nào cũng có lý. Thế nên cô thủng thẳng nói: “Vừa là hai bên có ý, thế thì đây là một đoạn cẩm tú lương duyên rồi.”

Anh cười tủm tỉm, thơm khuôn mặt cô: “Tất nhiên đây là một mối nhân duyên đẹp, chỉ sợ em nghe người ngoài nói tầm phào nghĩ đây là nhân duyên xấu thôi, vậy nên chẳng phải định giận tôi đấy ư?”

Cô liếc anh một cái: “Vậy cũng không trách người ngoài nói như vậy được, những chuyện trước giờ anh làm, từng chuyện từng chuyện đều không lưu lại ấn tượng nào tốt cho người ta. Anh nói xem, dù lần này là chuyện tốt thì trong lòng người ta cũng có điều nghi ngờ đi?”

Anh nở nụ cười sảng khoái, vui vẻ, hòa thuận, chân mày anh cũng giãn ra. Cô thấy tâm tình anh tốt như vậy cũng thấy thoải mái hơn.

Chỉ nghe anh lại tiếp: “Trước nay tôi làm gì? Hình như trước giờ tôi chẳng làm gì cả, chỉ sống phóng túng, mấy tên thiếu gia trong thành Cù An kia cũng không dính dáng chút nào, chẳng lẽ tôi làm vậy cũng không thỏa đáng ư?”

Anh nói vậy nhưng trọng giọng lại hơi có vị chua, thì ra anh không thích những phỏng đoán của người ngoài đến thế. Nghĩ ra anh có suy nghĩ như vậy, cô không khỏi cười khúc khích.

Thấy cô cười, khóe môi anh liền cong lên, ra vẻ giận dữ vươn tay véo chiếc mũi xinh đẹp của cô. Cô bị đau liền khị mũi một cái, lại đưa tay lên xoa: “Anh bắt nạt em.”

Anh cố ý muốn trêu cô, liền nghiêm mặt: “Tôi bắt nạt em như nào?”

Cô quay mặt sang chỗ khác, không thèm để ý đến anh nữa lại thành ra anh cười thành tiếng. Giờ anh mới hiểu được thì ra nhịn cười cũng khó khăn đến thế, trước nay chưa từng cười sảng khoái như vậy, lúc này mới phát hiện cười cũng là một chuyện tốt đẹp.

Cô thấy anh cười thì chịu đựng không nhìn đến anh. Thế nhưng anh lại vươn tay ôm lấy khuôn mặt cô, thơm nhẹ khuôn mặt cô. Lần này cô càng xấu hổ, liên tục quay đầu sang chỗ khác nhưng anh vẫn cứ giữ mặt cô, bắt cô đối mặt với mình.

Anh si ngốc nhìn cô, khuôn mặt này không phải là xuất sắc nhất nhưng lại cứ luôn làm anh nhớ nhung.

Cô thấy anh chăm chú nhìn mình như vậy, trong lòng liền thấy ngọt ngào, không kìm được liền vươn tay ôm anh, dán sát vào người nah.

Hành động của cô làm khuôn mặt anh lộ ra nụ cười sung sướиɠ. Chỉ cảm thấy trên đời này chuyện vui vẻ nhất cũng chỉ như này mà thôi.

“Cảnh Cảnh, nếu tôi làm chuyện gì khiến em đau lòng…” Anh lẩm bẩm một câu, hoặc như đang độc thoại.

Trong lòng cô căng thẳng, khuôn mặt tái đi, nhìn thẳng anh nói: “Tông Hi.”

Anh cười nhạt như chưa nói gì: “Sao có thể chứ, sao tôi có thể làm ra chuyện khiến em đau lòng đây.”

Cô im lặng nhìn nah, trong lòng xót xa nhớ đến chuyện lần trước cô làm, liền tựa vào vai anh, dịu dàng hết mức nói: “Tông Hi, thật xin lỗi.”

Chỉ năm chữ bình thản lại làm anh cảm thấy trái tim như bị dao cứa, thậm chí anh không dám nghĩ sâu thêm nữa, chỉ sợ vừa nghĩ chiếc dao này sẽ cắt xuống sâu hơn.

“Toi không trách em. Chuyện qua rồi.” Anh cũng bình tĩnh đáp lại cô.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, từ trong đôi mắt sáng như sao kia là những đau đớn khổ sở, trong lòng cô càng khó chịu, thấp giọng gọi: “Tông Hi.”

Cách một lúc anh mới nói: “Tôi biết, hôn nhân của chúng ta, trước đây là ấm ức cho em rồi. Cho nên tôi không muốn tranh cãi chuyện gì cả. Nhưng mà Cảnh Cảnh, tối muốn em hiểu rằng, trong lòng tôi em rất quan trọng. Nếu không phải vậy thì tôi cần gì xa xôi ngàn dặm theo em về Duyên Bình, nếu không sao tôi phải lo lắng cho em, nhớ thương em…”

Anh nói vậy làm trái tim cô rung động, nước mắt nhòe mi.

Anh cười khẽ một tiếng, đưa tay lau nước mắt cho co: “Tại Thịnh gia ở Duyên Bình, tôi từng nói ‘tôi không phải cha, cũng không phải anh cả, cũng không phải không có giang sơn thì không được. Nhưng tại thời loạn thế này, em cho rằng tôi không muốn là có thể không muốn, tôi muốn là có thể muốn sao’.”

“Chắc em quên rồi…” Anh lẩm bẩm.

“Không phải!” Cô lên tiếng cắt lời anh: “Em nhớ nhưng em không thể nào tin được. Tông Hi, anh không biết là em sợ, em cảm thấy một người như anh sao có thể yêu em chứ, em cảm thấy hai chữ hạnh phúc này cách em rất xa, xa như mây tận chân trời, em vừa quay đầu lại đám mây kia liền tiêu tán, vĩnh viễn không tìm lại được.”

Nếu là bình thường anh nghe cô nói vậy nấht đjnh dẽ bật cười. Nhưng gôm nay anh không cười nổi. Anh chưa từng cẩn thận suy nghĩ rốt ruộc cô nghĩ như nào.

Anh luôn cảm thấy bản thân mình yêu thì cứ yêu thôi, không quan hệ trực tiếp đến cô, nào ngờ tình yêu của nah lại làm cô lo lắng.

Trong lòng nah vừa mừng vừa lo, ôm chặt lấy cô.

“Tôi không biết thì ra em nghĩ như vậy.” Giọng anh khàn khàn.