Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chuyện Cũ Ở Thành Cù An

Quyển 2 - Chương 21: Mảnh tuyết thứ mười (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Cảnh Cảnh vô cùng mệt mỏi nên giấc ngủ này cảm giác như đã ngủ rất lâu.

Lúc cô tỉnh lại mơ hồ cảm thấy xóc nảy rất nhỏ từ bên ngoài truyền đến, lúc này mới chợt hiểu ra hoá ra là đang ở trên xe.

Cô nhìn chung quanh lại không ngờ chống lại tròng mắt đen nhánh sâu thăm. Đôi mắt kia nhìn cô không chớp làm cô tim đập thình thịch, nhưng anh vẫn không bỏ qua, nhìn cô đau đáu. Đôi mắt đen kia sâu không thấy đáy, sao cô có thể nhìn rõ những ý đồ quanh co chín khúc kia?

Cô làm như bình tĩnh, thản nhiên hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”

Đôi mắt anh chợt lấp lánh, sau đó anh nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, không nhìn cô nữa. Lúc này cô mới thực sự bình tĩnh lại, lại nghe anh nhàn nhạt nói: “Trở về Cù An.”

Anh nói chuyện ôn hoà với cô như vậy làm lòng cô càng thêm khó chịu, lại thêm cửa sổ xe bị quay xuống, trong xe buồn bực lạ kỳ, tựa như bản thân đnag ở trong ba đợt nóng* nhất vậy, bức bối đến nỗi ngay cả nói chuyện cũng không có hơi sức.

*Tam phục thiên: Chỉ mùa nóng nhất trong năm gồm có sơ phục (10 ngày tính từ canh thứ ba sau hạ chí, 20 ngày từ cnah thứ tư sau hạ chí, 10 ngày từ canh thứ nhất sau lập thu)

Lúc này cửa kính xe phản xạ ánh sáng như tuyết, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mí mắt rũ xuống, người cũng uể oải không có tinh thần. Anh không nhìn cô, vẫn trầm mặc, trong không khí tản mát hương thơm trên người cô, giống như phấn, lại như không phải.

Xe lắc lư hơn nửa ngày mới vào đến thành Cù An. Không biết vì sao lúc này trong thành phòng bị sâm nghiêm hơn lúc trước.

Tô Cảnh Cảnh thấy kỳ lạ, nhưng Đồng Hiên Tuấn lại bày ra dáng vẻ không lạnh không nhạt với cô nên dù cô có lời gì cũng đều bị dáng vẻ này của anh ép trở lại, cô cũng là người nóng tính, định không để ý tới anh.

Nhưng đúng lúc này xe dừng lại, còn dừng rất ổn định.

Đồng Hiên Tuấn nhướn mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Lái xe là Cố Trĩ Niên, anh không quay đầu lại, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chàm phía trước.

Thì ra ở ngã rẽ phía trước có một đoàn học sinh đi ngang qua, những học sinh kia đều mặc trang phục mộc mạc, nếu không thì là đồng phục học sinh, trong tay mấy người đằng trước giơ những tấm băng rôn dài, trên những tấm abưng rôn này viết “phản đối nội chiến”.

Cố Trĩ Niên nói: “Hình như là học sinh biểu tình, Tam thiếu, chi bằng chúng ta tạm lánh trước, đỡ cho rước lấy phiền toái không cần thiết.”

Đồng Hiên Tuấn nhìn đoàn học sinh thế tới hung hãn phía trước, nghe Cố Trĩ Niên nói cũng có lý, anh liền nói: “Cũng được.”

Cố Trĩ Niên nghe Đồng Hiên Tuấn nói xong liền bắt đầu vòng xe vào con đường nhỏ, đường nhỏ hơi gập ghềnh, lắc lư. Tô Cảnh Cảnh không chịu nổi, sắc mặt hơi đổi.

Bỗng dưng Đồng Hiên Tuấn kéo cô vào trong ngực nhưng không nói gì, ánh mắt vẫn trống rỗng nhìn về phía trước.

Trái tim Tô Cảnh Cảnh ấm áp, ngẩng đầu lên lại thấy vẻ mặt không biểu cảm nhìn thẳng phía trước của anh thì lại lạnh trở lại. Cô hơi tức giận, từ lúc bắt đầu biết anh đã không đoán được suy nghĩ của anh.

Anh đối với cô dĩ nhiên là tốt, nhưng tốt như vậy làm cô mơ hồ lo được lo mât. Cảm giác ấy từ nhỏ đến giờ chưa từng có, cô giận anh nhưng càng giận bản thân hơn.

Xe vất vả ra khỏi đường nhỏ cuối cùng cũng lên đường lớn, chưa tới một lúc đã men theo hồ Phượng Minh đến biệt thự Phượng Tê.

Trong biệt thự Phượng Tê, bà vυ", hầu gái và hầu nam nhận được thông báo của người gác cổng liền xếp hàng chờ ở cổng lớn.

Đồng Hiên Tuấn xuống xe, sau đó anh duỗi tay định ôm Tô Cảnh Cảnh, Tô Cảnh Cảnh thấy người hầu đều ở đây thì đỏ mặt, đẩy tay anh về nói: “Em tự xuống.”

Vẻ mặt anh đanh lại, vươn tay bế cô lên. Cô giãy giụa vài lần nhưng anh vẫn không buông tay, cô không thể làm mất hết hình tượng trước mặt người hầu kẻ hạ được liền không ồn ào với anh nữa, thuận theo ý anh.

Anh thấy cô không giãy giụa nữa, khéo miệng hơi mỉm cười nhưng chỉ thoáng qua rồi lại biến mất. Cô chỉ cảm thấy mình bị hoa mắt, lúc nhìn lại thì vẻ mặt anh trầm trầm.

Anh ôm cô về phòng ngủ, dặn dò thím Lương và Ngâm Thuý mấy câu.

Cô thấy anh không nói gì với mình, trong lòng không có cảm giác gì, vốn muốn nói vài lời với anh lại thấy anh vội vã nhìn cô một cái: “Tôi còn có chút chuyện cần làm, em nghỉ ngơi cho tốt.”

Nếu anh đã nói rõ là công vụ, cô khó mà nói gì được đành phải gật đầu.

Thật ra trong lòng cô hiểu rất rõ, lúc này nào có công vụ gì quan trọng, huống chi xưa nay anh nhàn tản, trước kia không có chuyện gì làm, lúc này thì có gì làm chứ.

Cô nhìn anh vội vã ra cửa trong lòng rất không vui, cô liếc thím Lương đứng thẳng ở một bên, bỗng nhiên nói: “Tôi hơi đói bụng, thím Lương, phiền thím dặn phòng bếp làm ít thức ăn đưa lên đây.”

Thím Lương vốn là người khôn khéo, sao có thể không biết dụng ý của Tô Cảnh Cảnh, bèn nói: “Vâng, thiếu phu nhân.”

Tô Cảnh Cảnh thấy thím Lương đi liền thở phào một cái, nói: “Ngâm Thuý, mấy ngày nay tôi không ở đây, trong nhà có xảy ra chuyện gì không?”

Ngâm Thuý đáp: “Không có chuyện gì.”

Tô Cảnh Cảnh cau mày, cô nhóc Ngâm Thuý này cái gì cũng tốt nhưng lại không có tâm cơ gì cả. May à bọn họ sống riêng, cách xa Đồng hia. Nếu ở trong đại trạch đó e sẽ xảy ra chuyện.

Ngâm Thuý thấy dáng vẻ Tô Cảnh Cảnh không vui thì căng thẳng, cuống quít nói: “Gần đây trong nhà không có chuyện gì thật, chỉ là hai ngày này không biết trong thành có chuyện gì mà rất loạn. Tây Nam cũng không biết sao lại muốn đánh tới đây, trong thành rất rối loạn, trong nhà người người cảm thấy bất an, thật sự không có chuyện gì…”

“Đợi chút.”

Tô Cảnh Cảnh nghe Ngâm Thuý vừa vội vừa gấp nói liền một hơi, có mấy câu không nghe rõ nhưng có mấy câu lại làm tim cô đập lỗi mấy nhịp.

“Cái gì mà trong thành xảy ra chuyện, gì mà Tây Nam đánh tới đây? Không phải mấy ngày trước nói ngưng chiến sao, sao lại…”

Ngâm Thuý nói: “Em cũng không rõ lắm, sáng sớm nay em nghe thím Lương nói, nhưng thím Lương kín miệng không chịu tiết lộ chút tin tức cho em, em mặt dày mày dạn hỏi mấy lần thím Lương mới thần thần bí bí nói với em, gì mà chính trị trong thành thay đổi.”

Tô Cảnh Cảnh cảm thấy đầu ong ong, cô vuốt mi tâm, đột nhiên nhớ tới đội ngũ học sinh biểu tình mới nãy gặp ở trên đường, nhớ mấy chữ loáng thoáng trên tấm băng rôn trắng.

Thì ra phương Bắc sắp đánh với Tây Nam, nếu cuộc chiến này xảy ra, không biết lại có nhiêu người rày đây mai đó, bao nhiêu người rơi vào tình cảnh tha hương.

Ngâm Thuý tưởng Tô Cảnh Cảnh giận mình không gnhe lời, lần trước Tô Cảnh cảnh đã dặn cô giữ khuôn phép, nhưng lần này lòng hiếu kỳ lại quá nặng. Vừa nghĩ vậy, Ngâm Thuý liền tái mặt.

Nhưng qua một lúc lâu cô vẫn không nghe thấy tiếng Tô Cảnh Cảnh thì trong lòng hơi kinh ngạc, vừa ngẩng đầu thì nghe Tô Cảnh Cảnh nói: “Trừ ấmy chuyện đó ra em còn biết gì nữa?”

Nghe Tô Cảnh Cảnh hỏi vậy, trong lòng Ngâm Thuý hơi bình tĩnh lại, nghĩ chắc tiểu thư cũng không định trách phạt mình, vì vậy cô đánh bạo: “Lúc sáng sớm em nghe thím Lương nói vậy, bây giờ chỉ không yên tâm về lão gia, vì vậy…”

Tô Cảnh Cảnh căng thẳng, chỗ ngồi hiện nay của cha chính là cái đích cho mọi người chỉ trích. Nếu cuộc chiến này thực sự xảy ra, người đứng mũi chịu sào sẽ là cha cô, chính là Đại Tổng thống đương nhiệm, qur thực là khó khăn.

“Bên ba ba sao rồi?”

“Em không rõ lắm, chỉ ở cửa sau kêu thím Triệu ra ngoài, thím Triệu nói dạo này lão gia toàn ở trong nhà, nói là tính khí lão gia ngày càng kém, hình như bây giờ lão gia đều mặc kệ tất cả rồi.”

Ngâm Thuý nói xong thì rất loạn, nói chung là truỳen lời luôn làm mất ý tứ ban đầu. Nhưng dù gì Tô Cảnh Cảnh cũng coi như biết một ít chuyện, cô cẩn thận sửa lại một chút, đại để cũng coi là biết ít chuyện.

Tô Cảnh Cảnh chưa suy nghĩ xong thì nghe bên ngoài có thanh âm liền ra hiệu bằng ánh mắt cho Ngâm Thuý. Ngâm Thuý đnag định nói lui ra thì nhận được ánh mắt Tô Cảnh Cảnh, cô đành ngậm miệng.
« Chương TrướcChương Tiếp »