Chương 3.2|Quay AV – Ngụy Tùng Lương

Editor: Yue

Khóa cửa là mã vân tay, Quý Tinh Dương đặt Lâm Tử Câm xuống, vòng tay phải qua vai anh, dùng tay trái nắm lấy cổ tay Lâm Tử Câm, dùng ngón trỏ của anh để mở khóa.

Cổ tay Lâm Tử Câm rất nhỏ, bị lòng bàn tay của Quý Tinh Dương ôm chặt lấy, ngón tay của anh rất dài, đầu ngón tay xanh nhạt, móng tay cắt gọn gàng, Quý Tinh Dương từ trước đến nay đều biết, đây là một đôi bàn tay đẹp.

Khóa mật mã xác nhận được dấu vân tay trên ngón trỏ của Lâm Tử Câm, nhưng Quý Tinh Dương vẫn chưa thả mấy ngón tay của Lâm Tử Câm ra, đôi mắt của cậu gắt gao bám vào bàn tay trắng nhỏ kia.

Giữa ngón trỏ, ngón đeo nhẫn và ngón giữa có một vết sẹo gớm ghiếc, như là bị vật sắc bén chặt đứt, lại như là bị trực tiếp cứa qua để lại vết thương.

Đồng tử Quý Tinh Dương co rút lại, còn chưa kịp suy nghĩ gì thêm, phía sau lưng bị đẩy một chút, tầm mắt của cậu dời đi, là Lý Mẫn Tú đẩy cậu vào, hắn nhìn Quý Tinh Dương đứng mãi ở cửa một cách khó hiểu, nói: “Sao lại không vào?”

Quý Tinh Dương mím môi, ôm chặt người ấy vào lòng.

Bước vào nhà, còn chưa đi tới phòng khách, Lâm Tử Câm đột nhiên chuyển động, giãy dụa muốn đẩy Quý Tinh Dương ra, nhưng cánh tay cứng như đá của Quý Tinh Dương càng thêm siết chặt anh lại, quá muộn để tách ra, Lâm Tử Câm chỉ cảm thấy dạ dày của mình như sông cuộn biển gầm, cong lưng xuống, ói ra.

Lâm Tử Câm không ăn gì vào buổi tối, hầu như tất cả những gì anh nôn ra là rượu. Quý Tinh Dương nhìn xuống quần áo của mình, hơi nhướng mày.

Lý Mẫn Tú đứng ở một bên, Quý Tinh Dương nghiêng đầu, trên mặt không nhìn ra hỉ nộ, trầm giọng nói với Lý Mẫn Tú: “Anh về trước đi, tôi sẽ chăm sóc cho anh ấy.”

Kỳ đà cản mũi thì nên lui đi.

Lý Mãn Tú nhìn Quý Tinh Dương đang lấm lem vết bẩn trên người, sau đó liếc nhìn Lâm Tử Câm đang gục đầu trong vòng tay Quý Tinh Dương sau khi ói xong, hắn tâm lĩnh thần hội, hoả tốc rút lui.

Chỉ còn lại Quý Tinh Dương và Lâm Tử Câm trong ngực cậu, đối phương choáng váng say xỉn, gục đầu xuống, vì vừa mới ói nên càng trông mong manh dễ vỡ dưới ánh đèn trong nhà.

Đó chính là Lâm Tử Câm mà cậu luôn luôn nghĩ tới, là người thầy… mà cậu đã tìm kiếm bấy lâu nay.

Trong suốt mùa hè năm mười bảy, thế giới của cậu chỉ toàn là Lâm Tử Câm.

Là thầy Lâm dạy kèm cho cậu, Quý Tinh Dương lầm lì ít nói, chỉ có thể thấy miệng Lâm Tử Câm mở mở đóng đóng, Lâm Tử Câm cảm thấy thực đau đầu, nhưng vẫn rất kiên nhẫn dạy dỗ.

Có một ngày, Quý Tinh Dương hỏi anh, “Thầy ơi, thầy rất được hoan nghênh ở trong trường phải không?”

Lâm Tử Câm sửng sốt, lập tức khiêm tốn nói: “Cũng bình thường thôi, thầy chỉ chơi chung với bốn năm người bạn à.”

Anh nhìn Quý Tinh Dương cúi đầu xuống, mái tóc dài hơi che đi lông mày, khuôn mặt gầy gò tái nhợt lộ ra vẻ u ám, đôi môi trắng như giấy phác họa ra nụ cười tự giễu, cậu nói: “Em ước gì mình được như thầy.”

“Làm sao vậy?”

“Bạn bè… Em chẳng có lấy một người.” Quý Tinh Dương ngẩng đầu lên, mái tóc đen lòa xòa, hiện ra khóe mắt hơi dài.

Đó là Quý Tinh Dương mười bảy tuổi, quái gở âm trầm, độc lai độc vãng*, khép mình trong nỗi phiền muộn, không ai muốn làm bạn với một người như cậu.

(*Độc lai độc vãng – 独来独往 – dú lái dú wǎng: đi đâu cũng chỉ có một mình.themoonyue.wp.com&VNO)

Cậu hỏi Lâm Tử Câm, bạn bè là cái gì?

Thầy Lâm sững sờ một lúc, rồi mỉm cười, nắm lấy cổ tay của Quý Tinh Dương, cổ tay gầy guộc đung đưa trong lòng bàn tay anh, anh nói: “Muốn biết đến vậy sao? Làm bạn với tôi nhé, bạn nhỏ Quý.”

Bạn nhỏ Quý?

Quý Tinh Dương nhớ tới, liền không nhịn được cười.

Nhưng khi nhìn Lâm Tử Câm say rượu chóng mặt nằm co ro trong ngực mình, vẻ mặt của cậu dần dần thay đổi.

Lâm Tử Câm đã bao giờ nghĩ tới?

Một cây non mà anh vô tình bỏ lại vài năm trước, giờ đã phát triển thành đại thụ che trời.

Không còn là quái gở âm trầm, không còn gầy yếu mặc người bắt nạt, nhưng có ích lợi gì đâu?

Lâm Tử Câm thậm chí không nhận ra cậu…

Nụ cười trên mặt Quý Tinh Dương dần biến mất, giống như một cơn gió thoảng qua hoang mạc, thành một nét cằn cỗi nguệch ngoạc.

Lâm Tử Câm không nhớ ra cậu, đương nhiên là không nhớ được cậu.

Đối với Lâm Tử Câm mà nói, Quý Tinh Dương chỉ là một người qua đường, có lẽ thậm chí không tính là một người qua đường, chỉ như là một tia sáng lóe lên trong mắt anh, rồi lướt qua.

Thầm mến không chỉ là quá trình của việc đánh mất một mối quan hệ mà kết thúc của nó được biết đến trước khi bắt đầu.

Mình thích, mình không thích thì đối phương vĩnh viễn không bao giờ biết, thứ lưu lại cho mình chỉ là cõi lòng đầy tưởng niệm chua xót.

Lâm Tử Câm, em… thích anh.

Nếu như lúc trước dũng cảm một tý là tốt rồi.

Có lẽ, còn có thể lưu lại một sợi lông trong tim anh.