Editor/Beta: Yue
Năm Quý Tinh Dương mười bảy tuổi, gia đình đã tìm một gia sư dạy kèm cho cậu, còn có một năm nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng thành tích của cậu luôn ở mức trung bình trở xuống, lại thêm cái tính lầm lì ít nói, không thích cười, ba mẹ cậu lo lắng không biết con mình có mắc chứng trầm cảm gì không.
Gia sư là một sinh viên tốt nghiệp Đại học Yến, đeo kính, mặc áo sơ mi phối cùng áo len, không cao không lùn, trông rất hiền lành.
Quý Tinh Dương bị ba mẹ kéo ra khỏi phòng để gặp gia sư, lúc đó cậu còn chưa phát triển chiều cao, thấp hơn gia sư một cái đầu, cúi đầu nghe mẹ giới thiệu mà không nói lời nào.
Giọng của gia sư dạy kèm khá hay, anh đi về phía cậu, đưa tay ra, Quý Tinh Dương nhìn đôi bàn tay của anh nhảy vào mắt cậu, làn da của anh rất trắng, các ngón tay rất dài.
Cậu từ từ nhướng mi, nhìn thấy nụ cười tà mị kia, liền nghe thấy người đó nói: “Quý Tinh Dương, chào cậu, sau này tôi sẽ là gia sư dạy kèm của cậu, tôi tên là Lâm Tử Câm, thanh thanh Tử Câm du du ngã tâm… Chính là cái Tử Câm kia.”
Quý Tinh Dương đang ngồi trong xe hướng đến quán bar ở Quảng trường Đỏ, cậu đập nhẹ đầu vào cửa kính xe, tâm tư hồi ức cũng hỗn loạn theo sự xóc nảy chập trùng này.
Cậu nhìn ánh đèn neon nhấp nháy bên ngoài xe, nghĩ đến ngày hè chua xót năm ấy, môi khẽ mở, niệm ra ba chữ “Lâm Tử Câm”.
Xe dừng ở ngã tư, nhìn thấy phố quán bar ở Quảng trường Đỏ chật cứng người, Quý Tinh Dương chen vào đám đông, liền nhìn thấy vị Lâm Tử Câm kia… đang ôm cột điện xoay vòng vòng.
Cậu cau mày, nghe thấy ai đó hét lên: “Quý thiên đồ ăn[1], cậu đến rồi!”
Cánh tay Quý Tinh Dương bị người siết chặt, nghiêng đầu nhìn lại, người bên kia cười toe toét với cậu, “Tôi là bạn của Lâm Tử Câm, Lý Mãn Tú, cậu cứ gọi tôi Tú Tú là được rồi!”
Quý Tinh Dương nhẹ gật đầu, mặt không hề cảm xúc tách bàn tay của Lý Mãn Tú ra, Lý Mãn Tú sững sờ, liền thấy cậu bước đến bên cạnh Lâm Tử Câm đang say khướt, hai tay vịn lấy eo của Lâm Tử Câm, cơ bắp ở cánh tay phải của cậu căng chặt, một tay nhấc lên, trực tiếp đặt Lâm Tử Câm lên
vai mình.
Lý Mãn Tú há to miệng, nhìn Lâm Tử Câm không lùn không gầy, dễ dàng bị thiên đồ ăn này khiêng trên vai.
Mặt của Lâm Tử Câm áp vào tấm lưng vạm vỡ của Quý Tinh Dương, máu dồn lên não khiến cho khuôn mặt sung huyết, nóng bừng bừng, khi Quý Tinh Dương bước đi, thế giới lộn ngược dường như đang xoay tròn và rung chuyển.
Đám người chen chúc dần giải tán, Quý Tinh Dương bước tới trước mặt Lý Mẫn Tú, ngũ quan quả thực không chê vào đâu được, Lý Mẫn Tú thầm cứng lưỡi, ghen tị mà nhìn Lâm Tử Câm – người bị vác ngược trên vai chổng đầu xuống đất, khuôn mặt đỏ ngầu.
Lý Mẫn Tú chỉ là tùy tiện gọi thử, không ngờ thiên đồ ăn này thật sự sẽ đến, trong lòng bày mưu tính kế, cười nói với Quý Tinh Dương: “Tử Câm tửu lượng kém, hơi không chú ý là uống say ngay.”
Quý Tinh Dương im lặng, như thể không nghe thấy.
Lý Mãn Tú có chút lúng túng, nói: “Vậy… hay là cậu đưa ổng về nhà đi.”
Quý Tinh Dương nhanh chóng đáp lại câu này, trả lời “Được”, Lý Mạn Tú nói thầm trong lòng, hóa ra người này còn biết nói chuyện cơ.
Căn hộ nơi Lâm Tử Câm ở cách đó không xa, lên taxi mười phút là tới, Quý Tinh Dương xuống xe đỡ Lâm Tử Câm ra, lần này cậu không khiêng, mà là ôm người vào lòng.
Cậu cao lớn vạm vỡ, ôm trọn Lâm Tử Câm không tính là thấp vào trong hành lang, Lý Mãn Tú ở phía sau, chỉ nhìn thấy hai chân đang đung đưa của Lâm Tử Câm.
Thang máy trực tiếp lên tầng cao nhất, sau khi kiếm tiền lời đủ, Lâm Tử Câm mua bất động sản cho riêng mình, trực tiếp mua hai căn phòng tầng cao nhất của tòa nhà này, sau khi nối liền hai căn thì biến nó thành nơi ở của mình.
Khóa cửa là mã vân tay, Quý Tinh Dương đặt Lâm Tử Câm xuống, vòng tay phải qua vai anh, dùng tay trái nắm lấy cổ tay Lâm Tử Câm, dùng ngón trỏ của anh để mở khóa.
Cổ tay Lâm Tử Câm rất nhỏ, bị lòng bàn tay của Quý Tinh Dương ôm chặt lấy, ngón tay của anh rất dài, đầu ngón tay xanh nhạt, móng tay cắt gọn gàng, Quý Tinh Dương từ trước đến nay đều biết, đây là một đôi bàn tay đẹp.