Chương 2|Quay AV – Ngụy Tùng Lương[Đã Beta]

Editor/Beta: Yue

Vào ngày Quý Tinh Dương đến, cậu đã sững sờ một lúc khi nhìn thấy Lâm Tử Câm trong phòng thay đồ của studio.

Lại thấy Lâm Tử Câm tự cởϊ qυầи áo, cậu đi tới bên cạnh Lâm Tử Câm, nhìn chằm chằm thân trên không mảnh vải che thân của anh, Quý Tinh Dương hỏi: “Không phải anh … phụ trách tuyển dụng sao?”

Lâm Tử Câm đang cởϊ qυầи, nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên, cười với cậu, “Tôi làm thêm ấy mà, thỉnh thoảng quay chơi.”

“Thỉnh thoảng?”

“Anh đã từng quay rồi sao?”

Lâm Tử Câm nói dối không cần viết nháp, tự đắp nặn cho mình hình tượng một người tiền bối vô cùng có kinh nghiệm, nhanh chóng cởϊ qυầи ra, đứng thẳng người vỗ vai Quý Tinh Dương, nghiêm túc nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu.”

Quý Tinh Dương nhìn không ra hỉ nộ, cười như không cười, cậu hất bàn tay mà Lâm Tử Câm đặt trên vai mình, cúi đầu áp vào tai Lâm Tử Câm, hạ giọng nói nhỏ: “Vậy thì làm phiền tiền bối phí tâm rồi.”

Cảnh diễn thử đầu tiên.

Quý Tinh Dương thay áo sơ mi và vest phối với chiếc mặt nạ bạc trên mặt. Cậu nhìn Lâm Tử Câm, người đàn ông trước đó cao cao tại thượng quyết định cuộc phỏng vấn của cậu, giờ khắc này quỳ gối trước người cậu, hai chân mở ra, phần dưới quần căng chặt, khổ sở cầu xin nhìn mình.

Theo kịch bản, Quý Tinh Dương bước đến gần anh, từ trên cao xuống, mấy giây sau, cậu quỳ một chân trên đất, đưa tay ra xoa đũng quần của Lâm Tử Câm, chạm vào da thịt mềm mại ở đó, đôi môi lộ ra bên ngoài lớp mặt nạ cong lên, cậu nói lời kịch thứ nhất của mình, “Như thế này mà còn có thể cứng được?”

Lâm Tử Câm rùng mình, mí mắt khép hờ, lông mi rũ xuống như cánh hoa, thân thể vô lực mà run rẩy.

Quý Tinh Dương thu tay lại, cơ thể căng cứng của anh buông lỏng, lại đột nhiên chấn động, trong ống kính, Quý Tinh Dương đã tự thêm một động tác, cậu bước lên trước, đầu gối ấn vào giữa hai chân của anh, không nhẹ không nặng đυ.ng thứ ở đó.

Lâm Tử Câm “A” một tiếng, dươиɠ ѵậŧ bán mềm bỗng căng phồng lên như quả bóng bơm hơi, thân thể không ổn định mà ngã thẳng ra sau, lưng chạm vào mặt đất phát ra tiếng trầm đυ.c.

Anh thở hổn hển, cơ đùi bởi vì bị kéo ra mà đau nhức, anh ngửa ra sau nhìn người đàn ông đang từ từ đi về phía mình, Quý Tinh Dương nhìn anh, như đang nhìn giun dế.

Có lẽ sức bùng nổ của cảnh này có thể chấp nhận được, đạo diễn quay phim cũng không hô dừng lại, ông chỉ thấy Quý Tinh Dương mỉm cười với Lâm Tử Câm, quay lưng về phía máy quay, còn Lâm Tử Câm thì nhìn thấy khẩu hình của Quý Tinh Dương, “Tiền bối … anh có ổn không?”

Lâm Tử Câm căng thẳng trong lòng, đạo diễn quay phim hô tạm dừng, Quý Tinh Dương lập tức ngồi xổm xuống, đỡ bả vai Lâm Tử Câm, cậu nói: “Tiền bối, thực xin lỗi, vừa rồi em không cố ý.”

Lâm Tử Câm ho khan một tiếng, co quắp hai chân như thể muốn che giấu gì đó, lắc đầu nói: “Không sao đâu, vừa rồi cậu làm rất tốt. Động tác thêm vào kia khá là kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ.”

“Là tiền bối dạy dỗ tốt.”

Lâm Tử Câm nghe đến đây suýt chút nữa sặc nước miếng mà chết, cười khan, cong đầu ngón chân, khó chịu vì cách nói chuyện vừa rồi của mình.

Thổi phồng gì không thổi?

Cố tình thổi mình là một diễn viên chuyên nghiệp có thâm niên là sao trời?

Lâm Tử Câm à, mi đúng là không biết xấu hổ.

Cảnh diễn thử đầu tiên không được l*иg vào. Hai người cởϊ qυầи và đè lên nhau, dường như ở phương diện này, Quý Tinh Dương có du͙© vọиɠ cưỡng chế rất lớn, cậu ôm Lâm Tử Câm vào lòng, tách chân Lâm Tử Câm ra, bàn tay thì nắm dươиɠ ѵậŧ của anh, còn vật cứng của mình thì cọ xát vào sau mông của Lâm Tử Câm.

Lão xử nam ba mươi tuổi chưa từng trải qua loại kí©h thí©ɧ này bao giờ, không bao lâu sau, anh đã bắn tinh vào trong l*иg ngực của tiểu thịt tươi mới tuyển.

Trong ống kính, chất lỏng màu trắng bắn tung tóe, loang lổ trên bụng dưới của Lâm Tử Câm. Máy quay quay cận cảnh cảnh này. Màn hình di chuyển lên, khi đối mặt với khuôn mặt của Lâm Tử Câm, liền bị bàn tay của Quý Tinh Dương chặn lại. Cậu như không có chuyện gì xảy ra, thay đổi tư thế, ôm Lâm Tử Câm vào trong ngực.

Sau khi quay xong, Lâm Tử Câm vào phòng thay quần áo, sau đó cũng không vội vã rời đi. Anh ngồi thất thần trên băng ghế, nhìn thấy Quý Tinh Dương tắm xong, đi ra. Anh ngẩn người hỏi: “Cậu tắm nước lạnh à?”

Quý Tinh Dương lấy khăn lau người, thứ bán mềm giữa hai chân cậu quơ qua quơ lại, Lâm Tử Câm đưa mắt sang một bên, nghe đối phương nói: “Nó cứ cứng hoài thế này cũng không thể đi ra ngoài được, chỉ có thể tắm nước lạnh.”

Lâm Tử Câm tầm mắt tung bay, anh khẽ “Ồ” một tiếng, có chút xấu hổ không biết nên nói cái gì, nghe xung quanh có tiếng mặc quần áo sột soạt, Lâm Tử Câm liếʍ liếʍ môi dưới.

Đúng lúc này, một thân ảnh nóng hầm hập tiến đến bên người anh, Quý Tinh Dương xỏ giày vào, cậu quay đầu nhìn Lâm Tử Câm, không hiểu hỏi: “Tiền bối, anh không đi sao?”

“Đi chứ, đi ngay đây.” Lâm Tử Câm nói, nhưng người vẫn ngồi đó không nhúc nhích.

Quý Tinh Dương mang giày đứng lên, ánh mắt rơi vào trên đỉnh đầu của Lâm Tử Câm, ngón tay khẽ nhúc nhích.

Lâm Tử Câm đột nhiên ngẩng đầu lên, vì không đeo kính nên mắt hơi khó chịu, anh nhìn Quý Tinh Dương, nhẹ giọng hỏi: “Có muốn đi uống rượu với tôi không?”

Quý Tinh Dương chậm rãi đút tay vào túi, Lâm Tử Câm sờ sờ mũi, không đợi được Quý Tinh Dương đáp ứng, lại nghe thấy cậu hỏi: “Tiền bối, anh đối với ai cũng thân thiện vậy sao?”

“Hể?”

Quý Tinh Dương nhìn anh, trên mặt thoáng hiện ý cười, thấy anh quay mặt sang một bên, lắc đầu nói: “Không có gì đâu, tiền bối, lần sau uống thì tốt hơn. Em còn lớp học buổi tối.”

“Cũng được.” Lâm Tử Câm gật gật đầu, anh đứng lên, Quý Tinh Dương bỗng lùi về sau một bước, Lâm Tử Câm nói với cậu: “Cảnh tiếp theo là ba ngày sau, hay là tôi với cậu đối diễn đi. Kịch bản tôi gửi đến hộp thư của cậu, cậu có thể xem sơ qua một chút, nếu không thể chấp nhận thì nói với tôi.”

“Được, cám ơn tiền bối.”

Hẹn không được Quý Tinh Dương, Lâm Tử Câm sau giờ làm việc vẫn đi uống rượu.

Gọi cho người bạn thân đã lâu không gặp của mình tới chung vui, cả hai gặp nhau, Lâm Tử Câm nói công ty mới chiêu mộ được một tiểu thịt tươi, sau đó đem ảnh Quý Tinh Dương cho bạn mình xem, bạn thân hai mắt phát sáng, “Tuyệt vời, đây chính là thiên đồ ăn* đó nha.”

“Thật sự rất đẹp trai, sờ vào thấy cơ bắp cũng rất ổn áp, nhưng tính tình có vẻ không được tốt lắm. Khi không cười trông rất dữ tợn.” Lâm Tử Câm nhấp một ngụm rượu, phun tào*.

Bạn thân cầm điện thoại di động của anh, chậc chậc cảm thán: “Làm gì mà dữ tợn? Cậu ta trông đẹp trai như vậy, cho dù cãi nhau với cậu ta cũng có thể bị sự đẹp trai của cậu ta làm cho ngất đi luôn đó. Mà này … Cậu ta có lớn không?”

Lâm Tử Câm liếʍ liếʍ môi dưới, uống rượu, hai má đỏ bừng, gật gật đầu cười nói: “Lớn muốn chết.”

Lớn muốn chết Quý Tinh Dương trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng nhìn thấy cậu trở lại thì kinh ngạc: “Không phải ông nói tối nay không về sao? Làm sao vậy? Nhìn thấy người đó chưa? Cảm giác thế nào?”

Quý Tinh Dương “Ừ” một tiếng, nhàn nhạt nói: “Không ra sao, chênh lệch rất nhiều so với trong tưởng tượng của tui.”

Sau khi nghe xong, người bạn cùng phòng thở dài một tiếng, nhìn Quý Tinh Dương nói: “Tui thấy ông cũng kỳ quái ghê, vì người đối tượng thầm mến kia mà chạy vào công ty của đối phương luôn, mà gặp được đối phương thì thế nào, người ta cũng không nhận ra ông.”

Quý Tinh Dương vẫn im lặng, ngồi trên ghế, xoay điện thoại, nhìn màn hình điện thoại sáng rồi lại tối.

Đột nhiên màn hình lại sáng lên, trong ánh sáng rực rỡ, một cuộc gọi tới đập vào trong mắt Quý Tinh Dương, vẻ mặt cậu khẽ nhúc nhích, nhìn ba chữ trên đó, đôi môi thích hợp dùng để hôn mím lại, đợi mấy giây sau, cậu nhận cuộc gọi, một giọng nói truyền đến, không phải của Lâm Tử Câm.

Quý Tinh Dương cau mày, liền nghe đối phương gào to: “Quý thiên đồ ăn! Tử Câm uống nhiều quá, cậu mau tới…”

Bỏ qua cái xưng hô mở đầu không đáng kể kia, Quý Tinh Dương kịp phản ứng lại, nhỏ giọng hỏi: “Các người đang ở đâu?”

“Ở … ở … Phố quán bar

của Quảng trường Đỏ, Tử Câm đang ôm cột điện không chịu buông tay, một hai đòi trèo lên.”

Quý Tinh Dương hít một hơi thật sâu, đứng dậy ngay lập tức.

Bạn cùng phòng ngạc nhiên nhìn qua, Quý Tinh Dương chỉ để lại một câu “Tối nay tui sẽ không về” rồi vội vã đi ngay.