Một nhóm hồn phách đi theo Hắc Bạch Vô Thường đến đỉnh núi Bất Chu, liếc xuống một cái đã thấy dòng Vong Xuyên vô tận, dòng Vong Xuyên mỹ lệ, hùng vĩ khó có thể diễn tả bằng lời.
"Hóa ra Vong Xuyên còn rộng hơn Mạc Hà." Kim Sinh lẩm bẩm nói.
"Trên đời này không có dòng sông nào rộng lớn hơn Vong Xuyên cả, bởi vì một khi đã nhìn thấy bờ đối diện, tương đương với buông bỏ hết thảy, vĩnh viễn không về bờ bên này được nữa." Không biết vì sao khi nói những lời này, giọng điệu người đàn ông áo trắng nhuốm chút bi thương.
Kim Sinh nghe như hiểu, mà lại không hiểu, ông ta ồ lên một tiếng, rồi tập trung quan sát xung quanh.
Dọc hai bờ Vong Xuyên là biển hoa Mạn Châu Sa cực kỳ xinh đẹp.
Đóa Mạn Châu Sa đỏ rực, gió thổi khiến tán hoa lay động theo gió, phát ra tiếng xào xạc.
Bắc ngang dòng Vong Xuyên là một cây cầu đá khổng lồ không nhìn thấy điểm cuối, bên sườn cầu có khắc ba chữ "Cầu Nại Hà". Hắc Bạch Vô Thường kéo đám hồn phách dài dằng dặc lên cầu Nại Hà, Kim Sinh đứng trên cầu đó, vừa ló đầu xuống đã sợ đến mức chân mềm nhũn. Suýt chút nữa ông ta đã rơi vào dòng Vong Xuyên.
"Cái, cái gì đây?" Kim Sinh hoảng hốt hỏi.
Người đàn ông nhanh tay lẹ mắt túm cổ áo Kim Sinh, nhấc ông ta vào giữa cầu, ân cần nhắc nhở: "Đây là những hồn phách không được phép luân hồi. Nếu ông rơi khỏi cầu Nại Hà, ông cũng sẽ giống bọn họ, vĩnh viễn bị nhốt trong Vong Xuyên."
Nước Vong Xuyên trong suốt, chảy xiết, khiến ông ta có thể nhìn ra những gương mặt ở đáy sông. Những gương mặt này tràn ngập đau khổ và sợ hãi, bọn họ liên tục đi về phía trước, nhưng đi thế nào cũng không rời khỏi mặt nước được.
"Đa tạ, đa tạ tiên sinh nhắc nhở." Kim Sinh sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, ông ta liên tục cất bước theo sát người đàn ông.
Trong mắt Kim Sinh, người đàn ông này chính là trích tiên, chuyện gì cũng hiểu.
Kim Sinh sợ chọc giận trích tiên nên không dám hỏi nhiều, ông ta đi theo người đàn ông một đường tiến về phía trước, thế nhưng đội ngũ phía trước lại đột nhiên dừng lại.
Kim Sinh ló đầu ra, xuyên qua dãy hồn phách dài dằng dặc, ông ta mơ hồ nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy dài xanh đậm đứng ở đầu cầu. Ông ta không nhìn rõ gương mặt thiếu nữ, chỉ thấy bên cạnh nàng có một chiếc nồi sắt khổng lồ.
Hơi nóng bốc lên phía trên nồi sắt, khiến dáng người thiếu nữ càng mờ ảo hơn.
Kim Sinh muốn cất tiếng hỏi người đàn ông, xem chàng có biết bọn họ sắp gặp phải chuyện gì không. Thế nhưng khi ánh mắt ông ta nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, trong đầu ông ta đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kì lạ.
Người đàn ông này quen thiếu nữ bên cầu.
Cùng lúc đó, Hắc Vô Thường bắt đầu đọc tên trên sổ sinh tử: "Những người có tên sau đây đi theo ta, những người còn lại sau khi uống hết canh Mạnh Bà, thì có thể đến Ty Luân Hồi để đầu thai."
Biểu cảm của người đàn ông trở nên đau đớn và bi thương, chàng khẽ cụp mắt, dùng âm thanh chỉ hai người họ ngh thấy, giống như đang phản bác lại vận mệnh không thể chối cãi, chàng dùng giọng điệu trải qua ngàn năm lắng đọng, còn già dặn và sâu sắc hơn Vong Xuyên, trần thuật sự thật đã bị người ta quên lãng: "Nàng tên Mạnh Hi."