Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chuyện Cũ Bên Cầu Nại Hà

Chương 1: Cây cầu thứ nhất (1)

Chương Tiếp »
Kim Sinh đọc sách cả đời, thuộc làu tứ thư ngũ kinh. Ông ta không đếm được số lần mình tham gia khoa cử, cũng chẳng có công danh lợi lộc gì, có chăng cũng chỉ có oán giận với mọi thứ xung quanh.

Ông ta oán giận thí sinh khác lợi hại hơn mình, oán giận người ra đề quá khó, oán giận bản thân không may mắn. Ông ta ghét ngày mưa, nhưng mỗi lần ông ta tham gia khoa cử, trời đều đổ mưa to.

Thấy không, đến cả ông trời cũng không ưu ái ông ta! Mà nguyên nhân của chuyện này, chắc chắn là do ông ta không nghe lời cha mẹ, không tôn trọng quỷ thần.

Hiện giờ ông ta đã sáu mươi ba tuổi, đi bộ vài bước đã thở dốc, chỉ sợ vài ngày nữa hai chân sẽ chổng ngược, cưỡi hạc về trời.

Ông ta hiểu đạo lý "Tử bất ngữ quái lực loạn thần" (Con trai không nói những chuyện ma quái, bạo lực, phản loạn, thần thánh), nhưng khi con người gặp chuyện vượt ngoài khả năng của mình, đều không nhịn được mà cầu thần bái phật. Ông ta bắt đầu cầu nguyện thần linh phù hộ ông ta sống lâu trăm tuổi, chỉ cần cho ông ta thêm vài năm nữa, ông ta nhất định có thể đỗ đạt cao, làm rạng rỡ tổ tiên.

Khiến từ trên xuống dưới nước Thịnh, đều nhớ kỹ tục danh Kim Sinh của ông ta!

Ai chẳng biết con người sẽ chết? Khi còn trẻ, ông ta cười nhạo ông già vì để bản thân được sống thêm vài tháng mà tin lời bịp bợm, kết quả táng gia bại sản; thế nhưng khi đến cái tuổi gần đất xa trời, ông ta cũng khó thoát "tục".

Cầu thần, bái phật, cầu tiên, có thể nói là dùng bất cứ cách nào.

"Thượng tiên nói chỉ cần uống thuốc này trong bảy ngày liên tục, sẽ có thể cải lão hoàn đồng. Đến lúc đó ta, ta có thể tham gia khoa cử năm nay. Lần này, ta nhất định sẽ đỗ đạt cao."

Ông ta vươn đôi bàn tay khô gầy như que củi, hai tay run rẩy nâng niu viên đan dược màu đen không biết được làm từ nguyên liệu gì như bảo bối, cẩn thận đưa lên miệng.

Đầu tiên ông ta hé miệng ngậm viên thuốc vào miệng, dùng bát máu chó mực đã chuẩn bị từ lâu nuốt viên thuốc xuống. Thế nhưng, ông ta không biết rằng, phương thuốc "cứu mạng" này, lại chính là cọng rơm cuối cùng ép chết con lạc đà.

Mùi thuốc không quá khó chịu, thế nhưng khi vừa bỏ thuốc vào miệng, ông ta đã cảm thấy hàm răng vô cùng đau nhức; màu máu chó mực vừa tanh vừa thối, vừa vào bụng đã khiến dạ dày ông ta căng trướng, khó chịu.

Kim Sinh vội vàng uống vài bát nước ấm, hòng xua tan hương vị ghê tởm trong miệng. Ai ngờ uống hết ba bát nước, bụng ông ta bắt đầu khó chịu, ông ta ôm bụng định đi ra ngoài, nhưng còn chưa đi được hai bước đã không nhịn được mà hộc ra một ngụm máu.
Chương Tiếp »