Vợ của Khwaja là con gái của một vị tướng Afghanistan. Cô có gò má cao, khuôn miệng rộng và không có lông mày, đây là cơn ác mộng đối với một quốc gia coi trọng lông mày. Vì vậy, khi cô lớn lên, một trong những điều quan trọng nhất cô làm chính là đi xăm lông mày, nhưng cái thứ nhân tạo ấy còn kém xa so với đôi mày tự nhiên. Thậm chí nó còn tồi tệ hơn sau khi xăm, hai mảng đen lông mày của cô khiến khuôn mặt càng thêm thô kệch. Người khác vừa nhìn thấy cô sẽ để ý tới đôi lông mày kỳ quái của cô trước.
Có lẽ để bù đắp cho “khiếm khuyết bẩm sinh”, ông trời đã ban tặng cho cô một nhân cách phi thường và một tài năng tuyệt vời trong một số lĩnh vực chuyên môn. Cô có trình độ học vấn cao, thông thạo bốn thứ tiếng, có kiến thức tốt về lịch sử địa lý nhân văn của Afghanistan, đồng thời có kỹ năng tốt trong việc nghiên cứu tôn giáo. Năm 15 tuổi, cô được các trường cao đẳng và đại học ở Đức để ý và mời nhập học. Vì vậy, cô đã đến Tây Âu một mình để hoàn hoàn thành bằng tiến sĩ nhân chủng học tôn giáo và trở về quê hường với tư cách là chuyên gia trẻ nhất trong lĩnh vực Hồi giáo ở Afghanistan.
Ngay từ lần đầu nhìn thấy người phụ nữ này, Akaj biết cô không phải là người bình thường, chỉ tiếc rằng cuối cùng cô cũng không thoát khỏi nanh vuốt của Khwaja. Năm đó Khwaja là quý tộc sa sút sau sự sụp đổ cảu hệ thống đế quốc, gia tộc của Khwaka đã mất đi tước vị quý tộc cao quý, chỉ để lại văn hóa và cách nuôi dạy được thừa hưởng từ giới quý tộc. Đến thế hệ của Khwaja, đất nước đã chìm trong chiến tranh nhiều năm liền và gia đình đã chuyển thành lãnh chúa. Khwaja đã gia tăng nhiều tài sản chiến tranh và tích lũy được vốn liếng phong phú, vững chắc. Gã gặp Gusi ba tháng và cầu hôn cô. Mang theo một khoản hồi môn cầu hôn kếch xù và nhận được sự tán thưởng cùng ủng hộ của vị tướng quân kia.
Gusi là một người phụ nữ giạn dị, không ăn mặc hoa hòe. Cô quen thuộc với tôn giáo, quen thuộc với văn học, quen thuộc với Afghanistan, hoặc không hiểu chính trị. Khwaja muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, phải có tư chất, từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ quý tộc, muốn cô chẳng khác gì như một vật trang trí.
Akaj theo Khwaja xuống cầu thang và gặp Gusi trong phòng ăn lộng lẫy. Cô mặc một chiếc váy đen đoan trang giảm dị, góc váy thêu những bông hoa nhỏ màu trắng, cô bỏ khăn xuống, lộ ra khuôn mặt tái nhợt. Nom cô bị xuống tinh thần rất nhiều, với những vệt thâm đen sâu hoắm dưới mắt. Akaj thở dài trong lòng, cậu thương hại người phụ nữ này, nhưng cũng cảm thấy cô rất may mắn. Kết hôn với Khwaka chắc chắn là một trải nghiệm khủng khϊếp đối với cuộc đời cô, nhưng sau cùng thì cô cũng có quyền rời đi.
“Xin chào, Akaj.” Cô cố gắng kiềm giọng.
Akaj bước tới, nâng tay cô và hôn lên mu bàn tay, “Xin chào bà.”
Ánh mắt buồn sâu của Gusi rời vào mu bàn tay mình, cô khẽ thở dài rồi nhìn về phía chồng, “Tôi chỉ đến ký tên thôi. Sau khi hợp đồng được xử lý xong, tôi sẽ đặt vé máy bay vào buổi tối.”
Khwaja gật đầu, gọi quản gia cầm tài liệu tới, “Định đi đâu?”
Cô trả lời, “Trở về Đức. Đại học Munich quyết định mời tôi làm giáo sư. ”
Khwaja ngồi đối diện cô, giải thích các điều khoản của hợp đồng, “Việc thanh lý tài sản đều nằm ở phụ lục, em xem có cần bổ sung thêm điều khoản nào không. Một số tài liệu chuyển nhượng bất động sản lớn nằm ở phía sau…”
Gusi ngắt lời gã, “Anh giữ lại đi, dù sao đối với tôi cũng vô dụng. Ba tôi không thiếu mấy thứ nhỏ nhặt này.” Cô ấy dứt khoát ký vào đơn ly hôn, “Tôi có thể tự nuôi sống bản thân, không sao đâu.”
Khwaja không miễn cưỡng cô nữa, “Vậy làm theo ý em đi.”
Gusi đưa lại hợp đồng cho quản gia, cô nhìn Akaj với vẻ mặt phức tạp, “Nếu không có Akaj, anh sẽ yêu tôi chứ?” “Không.” Khwaja nói, “Tôi không thích phụ nữ. Tôi xin lỗi, Gusi.”
Gusi gật đầu, “Tôi hiểu rồi.” Cô đứng dậy và đến gần Akaj, nhìn cậu thật sâu, “Ước mơ lớn nhất của thời trẻ của tôi là được học tập và trở về nước nhà để truyền bá thêm sự sâu sắc của giáo lý Hồi giáo trong nước, phổ biến giáo dục đại học cho phụ nữ. Không ngờ về nước mình lại rơi vào cuộc hôn nhân sai trái và khiến cuộc sống tôi hoàn toàn trật bánh. Bây giờ gia đình tôi xấu hổ vfi tôi đã ly hôn, tôi không thể sống được ở Afghanistan, chỉ có thể di cư ra nước ngoài. Nhưng tôi nghĩ cuộc sống là vậy đấy, mỗi lần bước một bước sai lầm nhưng nó giống như đã được định sẵn, không phải sao? “
Cô nói, “Sau này mọi vấn đề về anh ấy không còn là vấn đề của tôi nữa, tôi được tự do, nhưng cậu thì khác, cậu sẽ không bao giờ được tự do.”
Akaj bị cô nói trúng chỗ hiểm, sắc mặt cậu thoáng cứng đờ.
Gusi nói, “Hãy tự làm điều đi, Akaj.” Cô cúi đầu thật thấp về phía cậu và dứt khoát rời đi.
Bữa tối tương tự không diễn ra tốt đẹp đối với Euler.
Bữa tiệc kỷ niệm trong doanh trại giống như một bữa tiệc đường phố vậy, với rượu, cầ sa, mì trắng và sau đó có người còn gọi xe chở phụ nữ, tất cả đều là vũ công Afghanistan quấn xà rông sáng màu. Họ buowc vào không bao lâu đã cởϊ qυầи áo, không mặc gì dưới váy, để lộ làn da trần trụi màu lúa mạch, trên da còn xăm những hoa văn kỳ lạ táo bạo và quyến rũ. Trên lưung của một người phụ nữ xăm hình hoa màu đỏ và con rắn lớn quấn quanh màu xanh khoát sâu vào đến khe mông, mông lắc lư như đuôi rắn, khiến Euler trợn mắt há mồm.
Cậu quay đầu tìm Oleg, nhìn thấy người đànoong phóng khoáng thô lỗ kia đang ngồi giữa chiếc ghế sô pha nhỏ, tay chân hắn duối ra ôm bốn cô, uống rượu đến mặt mày hớn hở. Một cô dùng bộ ngực lớn kẹp điếu thuốc đưa tới, hắn vòng tay kéo eo người ta, vùi đầu vào hai miếng thịt mềm, ngậm thuốc lá, làm cô nàng kia run rẩy bật cười.
Euler trợn trắng mắt, cười lạnh mắng một câu, ngu ngốc.
Cậu tiến lên vỗ vỗ vào khuôn mặt ngốc nghếch của tên cao to kia, “Em ăn no rồi, muốn về nghỉ trước.” Ngụ ý, mẹ nó anh mau đi theo coi.
Oleg híp mắt, gật đầu phất tay, “Được được được, vậy em về nghỉ sớm đi.” Hoàn toàn không có ý định đi theo.
Euler trừng mắt nhìn hắn, trong lòng phát hỏa. Còn có người đẹp đưa tay về phái cậu cười dụ, nói phương ngữ Afghanistan, cậu nghe không hiểu.
Cậu thở hắt đóng sầm cửa lại và rời khỏi nhà ăn ồn ào.
Bên ngoài hơi se lạnh, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm ở Afghanistan đôi khi có thể xuống rất thấp. Euler hơi run lên vì bị gió thôi, cậu ôm hai tay nhanh chân chạy về khu ký túc xá. Mãi không tìm thấy quần áo dài tay, cậu mặc đại áo khoác của Oleg, hơi thở bá đạo lưu lại nơi chóp mũi, cậu hít thật sâu, học theo những tên lính kia châm một điếu thuốc, rít một hơi, cảm giác cũng được lắm. Vị đắng cháy giữa mông răng nhẹ nhàng tản ra trong không khí, để lại chút dư vị nơi cổ họng.
Mặt trăng ngoài cửa sổ uốn mình thành một cái móc câu, trông rất nhỏ và xa vời vợi. Ánh đèn thưa thớt, dường như không soi nổi. Thế giới như một cái bóng chao đảo, chiếu vào lòng Euler. Euler chưa từng thấy toàn bộ diện mạo của nó, chỉ là trời trăng luân phiên thay đổi, dưới ánh sáng và góc độ khác nhau chụp vài chi tiết nho nhỏ, mỗi lần mỗi khác, luôn cao sâu khó dò.
Sau một thời gian ngắn, ánh sáng bên ngoài trở nên sáng hơn. Ai đó đốt lửa trại và chơi nhạc.
Các vũ công mặc một chiếc váy dài với dát vàng mỏng vừa hát vừa múa thánh một vòng. Vong eo uyển chuyển của các cô khiến cho những mảnh vàng trên máy lay động từng nhịp. Có hai người phụ nữ bắt đầu ca hát, giọng hát nhẹ nhàng kia tợ như sương mù ẩn hiện trên sườn núi mùa xuân, từ từ bay tới, tiếng hát chất chứa bao nỗi niềm, có lẽ là về tình yêu, có lẽ là về quê hương.
Euler không thể cưỡng lại việc nhấn ngón tay chụp,, cậu chụp từ trên xuống dưới. Hìh ảnh trong ống kính hiện ra một loại giấc mơ tuyệt đẹp như hư vô mịt mờ, mái tóc dài đen nhánh đan xen và những hình bóng mờ ảo lạ kỳ của những người phụ nữ xếp chồng lên nhau dưới ngọn lửa đỏ rực càng thêm thăm thẳm.
“Thật đẹp.” Euler thốt lên.
Tiếng hát của người phụ nữ biến mất, và thay vào đó là giọng hát thô to của nhưunxg người đàn ông. Đó là một bài hát hồng quân của Liên Xô ca ngợi Lenin và cách mạng. Euler buồn cười, mấy tên đàn ông đang ngửa mặt lên trời, có người nằm kềnh ra đất, hát vang, không cần chỉnh giọng chỉ gào thét cho sảng khoái. Cậu thấy Oleg uống đến mơ màng, không ngừng nhịp theo gia điệu, giả vờ lắc đầu, làm như đang hòa vào đó. Khi hát đến cao trao, hắn đột nhiên cất cao giọng rú lên một câu, khiến bài hát bị phá âm hoàn toàn.
Euler không nhịn được cười, hối hận vì đã không mang theo máy ghi âm, thu lại đoạn này lại rồi mở cho hắn nghe.
Cậu nằm sấp trên bệ cửa sổ tì đầu, vui vẻ nhớ tới năm đó ở trường, giáo viên chọn học sinh hát đồng ca. Đến từng lớp trong để chọn từng người một, hỏi xem ai muốn tham gia không. Cậu bé Euler lúc đó hơi do dự, nhưugn vì quá ngại ngùng nên không dám giơ tay. Oleg cắn răng kéo tay cậu cậu bước lên bục giảng, nói với giáo viên, “Cả hai bọn em muốn tham gia!”
Có thể tưởng tượng được, với cái chất giọng vịt quạc kia của Oleg, căn bản chỉ làm nên cho cậu thôi. Euler không bất ngờ khi mình được chọn vào dàn hợp xuống. Oleg thậm chí còn vui vẻ hơn Euler, hắn thích Euler mặc đồng phục sọc xanh nhạt của dàn hợp xướng, bên trong là áo sơ mi màu trắng, cổ viền ren. Vã mỗi cuối buổi tập, hắn sẽ chặn Euler trong phòng thay đồ điên cuồng hôn môi, tay vói xuống tuốt súng.
Tất nhiên, sau khi làm nhiều mấy chuyện như thế, Euler sẽ nổi giận. Để bù đắp, Oleg nhặt chai nhựa nửa tháng để đổi tiền mua một bó hoa nhỏ và lén đến hậu trường tặng cậu sau buổi biểu diễn của dàn hợp xướng. Đố là một sự lãng mạn khá tốn kém, đủ để biết rằng học sinh có tiền tiêu vặt.
“Đối với anh, em đắt hơn bất kỳ bông hoa nào.” Oleg, 15 tuổi, đã nói như vậy về người yêu của mình.
Trái tim của Euler bé bỏng ngọt ngào như được rưới mật, cậu ôm cổ Oleg hôn lên mặt hắn. Oleg ôm eo cậu, khuôn ngực nhỏ tràn đầy tự hào và đắc ýc của đàn ông.
Euler chìm đắm trong dòng ký ức.
Cho đến khi Oleg mở cửa, xách áo khoác rồi hét lớn, “Cưng à!”
Euler thoát khỏi thế giới mơ mộng màu xanh và nhìn thấy một tên đô con, với vẻ mặt đầy râu, uống đến sưng cả mắt. Cái trạng thái này hoàn toàn khác với hình ảnh trong tưởng tượng, khiến cậu vô thức nhíu mày, trong lòng rất bất mãn bộ dáng lảo đảo của Oleg. Cậu bĩu môi, xuống giường lấy cho hắn một chậu nước rửa mặt, “Còn biết trở về à? Rửa mặt rồi ngủ đi!”
Oleg lảo đảo đi tới ôm cậu, “Cưng à!”
Euler ném khăn lên mặt hắn, “Rửa mặt đi! Ai là cục cưng của anh hả! Bốn người phụ nữ hầu hạ anh còn không đủ hả!”
Oleg xoay mặt cậu đòi hôn, “Hôn một cái!”
“A…” Euler đẩy hắn không nổi, bị hôn lên mặt mấy cái, sau đó miệng cũng bị chặn lại.
Nụ hôn nồng nặc mùi rượu tuyệt đối không phải là cảm giác lãng mạn. Euler cố hết sức mà vẫn không đẩy hắn ra nổi. Oleg thô bạo, dùng một tay ôm lấy mông cậu rồi đè lên giường lột sạch quần áo, động tác lưu loát dứt khoát, hoàn toàn không giống đang say rượu.
Euler đấm một quyền vào mặt hắn, người đàn ông ôm mặt chịu không nổu rốt cục cũng tỉnh táo lại, còn cười, “Làm gì đấy? Gϊếŧ chồng à?”
Euler giận đến đỏ mắt, “Anh cút ra coi! Bẩn gần chết!”
Tay Oleg đã thò vào quần cậu, cách qυầи ɭóŧ xoa xoa hai cái, cúi đầu hôn lên. Euler sợ quá không dám cử động, cậu còn chưa từng làm chuyện này, mười phút trước cậu còn đang đắm chìm trong hồi ức Oleg chỉ hôn cậu trong nhà vệ sinh, chưa đến mức quan hệ bằng miệng. Cậu cắn môi, nghẹn ngào thốt lên, hốc mắt bị kí©h thí©ɧ tụ thành hơi nước.
Oleg đang dụi mặt cọ vào hạ bộ cậu, hôn lên phần thịt non mêm ở gốc dùi cạnh quàn lót. Euler rêи ɾỉ, nước mắt lưng tròng, mới nhớ tới việc đẩy đầu hắn ra, lập tực đã bị tóm lấy, người đàn ông khóa hai cổ tay cậu bằng một tay, siết chặt, giống như còng sắt. Oleg mạnh mẽ hôn quy đàu hơi phồng lên, Yurra không nhịn nổi lập tức khom người, chân co lại bắn ra, nước mặt tuôn xuống. Tên kia rốt cục đã hài lòng ngẩng đầu lên, đóng đinh tay cậu vào đầu giường, “Có thoải mái không?”
Euler lắc đầu, phát ra âm thanh đáng thương, “Không cần…”
Cậu không quen với Oleg như vậy, Oleg thười sinh viên tuy thô bạo nhưng cũng không đến mức cứng đầu bất kham như vậy.
“Ngoan, anh hứa, không đau đâu” Oleg muốn cậu lâu lắm rồi, sau gần một tháng, hắn chịu không nổi nữa. Sức lực trên tay hắn cũng không giảm bớt, làm hai ba cái đã khiến Euler cương cứng hoàn toàn, cậu xấu hổ tức giận vùi đàu mình vào trong gối không muốn nhin nữa, mắt nhắm chặt, muốn khéo hai chân lại. Oleg mạnh mẽ dùng đầu gối ép một chân Euler trên giường, còn cố ý ghé sát vào tai Euler khıêυ khí©h, nói lời lưu manh, “Lần trước anh giúp em làm là khi nào, nhớ không? Hả? Năm đó khi em đưa anh đến đến ga xe lửa Moscow, anh chơi em tới khóc trong nhà vệ sinh đấy.” Nói xong lực trên tay hắn càng mạnh hơn, như đang trút giận, “Ông đây mẹ nó hơn cả tháng nay, lúc nào cũng nghĩ đến em, ngoài anh ra còn ai làm em thoải mái như vậy hả? Ai có thể khiến em bắn trong một phút hả?”
Euler rên nhẹ một tiếng, cong lên, bắn vào trong tay hắn, toàn bộ đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c. Oleg đắc ý, thè lưỡi ra liếʍ, sung sướиɠ nói, “Nào, cưng, nếm thử xem?”