Hạ Nguyệt Lam sửng sốt một chút, vừa phản ứng lại cô đã vội vàng đuổi theo bước chân của thiếu niên. Nhưng mà bởi vì phản ứng của Thẩm Minh Hạo vừa nãy, người phụ nữ không dám dựa gần vào hắn, mà chỉ cẩn thận núp người ở dưới tán ô nhỏ bé. Sau một lúc, Thẩm Minh Hạo liếc thấy bả vai bị mưa tạt đến ướt nhẹp của cô, cậu hừ nhẹ một cái, trên mặt tỏ vẻ khó chịu nhưng tay cầm dù lại nghiêng sang che chắn cho cô.
Đến chỗ đỗ xe, Thẩm Minh Hoạ ngồi ở ghế phụ, còn Hạ Nguyệt Lam ngồi ở ghế lái, trong xe còn mở nhạc nhẹ, không khí tràn ngập mùi nước mưa ẩm ướt. Bầu không khí an tĩnh lại xấu hổ lan toả giữa hai người, cả hai đều đã thành thói quen với điều đó.
"Gà hầm nấm."
Thiếu niên đột nhiên lên tiếng khiến Hạ Nguyệt Lam giật mình. Cô không hiểu hỏi lại.
"Cái gì?"
Thẩm Minh Hạo cau mày nhắc lại lần nữa.
"Tối nay tôi muốn ăn gà hầm nấm!"
Người phụ nữ ngẩn người, sau đó cười đáp lại, "Được được, tôi biết rồi."
Hạ Nguyệt Lam không ngờ cậu lại trả lời câu hỏi khi nãy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Khác với những đại tiểu thư khác mười ngón tay không dính nước xuân, cô ngược lại rất thích nấu ăn. Lúc mới đến Thẩm gia thật ra vẫn có bảo mẫu và giúp việc phụ trách việc nấu nướng. Nhưng mà cô cảm thấy trong nhà quá quạnh quẽ không cần thiết phải làm như vậy, cho nên mới tự mình nấu cơm.
Về đến nhà, Thẩm Minh Hạo lên lầu thay quần áo, Hạ Nguyệt Lam lập tức vào trong bếp bắt đầu bận rộn. Mất hơn một giờ cô đã nấu xong một mâm cơm tươm tất, không chỉ có gà hầm nấm mà còn có cả một đĩa sườn xào chua ngọt.
Thẩm Minh Hạo bỏ điện thoại xuống, đứng dậy từ trên ghế sofa. Cậu nhìn món ăn trên bàn, khoé môi hơi nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai. Sườn xào chua ngọt? Biết rõ là Thẩm Mặc Uyên sẽ không trở về nhưng mỗi bữa đều nấu một món mà hắn thích ăn, thật đúng là tình yêu khiến người ta cảm động rớt nước mắt!
Thẩm Minh Hạo tuỳ ý kéo ghế ra ngồi bắt chéo chân, một tay gác trên thành ghế. Cậu cố ý chỉ tay vào đĩa sườn xào chua ngọt, giọng khó chịu nói.
"Tôi không thích mấy món có vị ngọt, cô mau đổ nó đi."
Tay đang xới cơm của Hạ Nguyệt Lam run lên một cái, suýt nữa thì đổ cơm ra phía ngoài. Trong cổ họng có chút khó chịu, cô nuốt một ngụm nước miếng, im lặng vài phút mới bất đắc dĩ nói.
"Cậu ăn thử một chút đi, có lẽ sẽ thích thì sao."
Thẩm Minh Hạo chán ghét dáng vẻ đau khổ vì tình của cô. Cậu hừ nhẹ một tiếng, giơ đũa gắp một miếng sườn lên.
"Hừ! Cũng được."
Còn không phải là món mà anh trai thích ăn sao? Thẩm Mặc Uyên đã không muốn về nhà thì tất cả đều là của cậu hết!