Buổi sáng hôm nay trên bàn cơm vẫn như cũ chỉ có hai người là Hạ Nguyệt Lam và Thẩm Minh Hạo. Thẩm Mặc Uyên vẫn không chịu về nhà qua đêm, càng đừng nói là cùng nhau dùng bữa sáng.
Trước khi Hạ Nguyệt Lam gả đến Thẩm gia, Thẩm Mặc Uyên vẫn là thường xuyên về nhà, bởi vì còn muốn chăm sóc em trai, hắn cũng không liều mạng làm việc như bây giờ.
Người phụ nữ cười khổ nghĩ, xem ra chồng cô không chỉ là chán ghét cô một chút đâu, ngay cả nhìn mặt cũng không muốn, thậm chí sẵn sàng không gặp em trai cũng muốn tránh mặt cô.
Hạ Nguyệt Lam đã quen với chuyện Thẩm Mặc Uyên làm ngơ chính mình. Mỗi sáng cô vẫn thức dậy nấu cơm cho hai người ăn.
Lúc này trong phòng bếp không có một âm thanh nào khác ngoài tiếng chén đũa chạm vào nhau, cả Hạ Nguyệt Lam và Thẩm Minh Hạo đều không nói chuyện với nhau một câu nào nữa. Thật ra cậu ta rất muốn nói những lời mỉa mai để kí©h thí©ɧ Hạ Nguyệt Lam, bức cô phải rời khỏi Thẩm gia. Nhưng không biết là do đã quen hay là đã cảm thấy chết lặng, cô thậm chí còn không thèm đáp lại lấy một lời, khiến Thẩm Minh Hạo cũng nản lòng không buồn nói nữa. Thiếu niên tức giận gặm sanwich, còn không quên vừa ăn vừa trừng mắt nhìn Hạ Nguyệt Lam, thỉnh thoảng còn cố ý hừ lạnh một tiếng muốn gây sự chú ý. Hạ Nguyệt Lam cảm thấy bất đắc dĩ, ở trong lòng thở dài một hơi, cúi đầu ăn không để ý tới cậu ta.
Thẩm Minh Hạo thấy cô lơ mình thì hung hăng ăn xong một cái sanwich, sau đó hùng hổ đứng dậy, xách cặp lên chuẩn bị đạp xe đạp đến trường.
Thiếu niên cầm lấy áo đồng phục khoác trên ghế, tuỳ ý vắt lên vai rồi đi thẳng ra phía cửa.
"Minh Hạo! Đợi đã! Nhớ mang ô đi, hôm nay dự báo thời tiết nói khả năng sẽ có mưa!"
Hạ Nguyệt Lam vội vàng cầm ô từ ban công chạy đuổi theo cậu ta.
"Không cần cô quan tâm!"
Thiếu niên thời kỳ nổi loạn tỏ vẻ khó chịu, không thèm đợi cô mà sải cặp chân dài bước đi thật nhanh, sau đó cưỡi xe đạp phóng vυ"t một cái lập tức đi mất.
Hạ Nguyệt Lam cầm chặt chiếc ô trong tay, sau một lúc lại buông lỏng tay ra. Cô yên lặng trở về phòng, thu thập bàn ăn cho sạch sẽ, sau đó chuẩn bị đồ đạc của mình bắt đầu đi làm.
Hạ Nguyệt Lam là giảng viên lịch sử của đại học A, mỗi lần đứng trên bục giảng nhìn sinh viên chăm chú nghe lắng nghe, cô cảm thấy cả người mình như sáng lên. Chỉ có lúc đó cô mới thấy mình có tác dụng, còn có người cần đến cô.