Chương 98: Ngự tỷ VS ngự tỷ

"Aiya, bà chị của tôi, chị trời sinh đã đẹp sẵn rồi mặc cái gì cũng đều đẹp cả." Tôi ngồi trên giường không nhịn được nhìn người trước mặt tới tới lui lui đổi quần áo cả nửa tiếng đồng hồ, năn nỉ nói: "Còn không đi chúng ta sẽ muộn mất."

Ôi ~ nói tới nói lui cũng phải trách cái mồm của tôi, bởi vì An Tâm là lần đầu gặp mặt Kiều Mục, tôi khó trách giới thiệu sơ lược một chút về đối phương. Tiếp theo thì hay rồi, chị vốn đã mặc một chiếc áo T-shirt chuẩn bị ra cửa lập tức nói phải thay đồ, vì vậy kéo tôi vọt tới trước tủ quần áo, chọn ra một đống quần áo bắt đầu nghiêm túc phối hợp.

Xem đồng hồ, đã sắp chín giờ rưỡi rồi, tôi và Khoai Sọ đã hẹn nhau mười giờ gặp ở đầu đường cao tốc.

Mắt thấy chị vẫn còn chưa thử đồ xong, tôi cuối cùng không thể nhịn được nữa, xoẹt đứng dậy đi tới phía sau chị, hai tay vòng lấy chiếc eo thon nhỏ của chị, cằm chống lên vai chị nũng nịu nói: "Chị trời sinh đã là móc treo quần áo, cho dù khoác lên mình giẻ rách ra đường, cũng thành fashion!"

Nghe vậy chị giơ tay lên vỗ vỗ mặt tôi, phì cười nói: "Em đó, là trong mắt người tình đều hoá Tây Thi."

"Đó cũng vì chị vốn đã có tố chất Tây Thi rồi không phải sao?" Nói xong tôi chuyển tới trước mặt chị, tay trái tiếp tục ôm eo chị, tay phải lại đỡ sau ót chị, sau đó đặt một nụ hôn sâu đậm lên bờ môi quyến rũ của chị. Ừm ~ thật thơm thật ngọt ngào, tuy là tôi đã nếm thử biết bao nhiêu lần rồi, nó vẫn như cũ cực kỳ hấp dẫn tôi.

Nụ hôn này kéo dài chưa bao lâu, chị nhanh chóng đẩy tôi ra la ầm lên: "Được rồi được rồi, ranh con em hại chúng ta bị muộn rồi."

Sặc... Rốt cuộc ai mới là đầu sỏ gây nên tội vậy! Có điều, kế sách thành công!

Cuối cùng, đại minh tinh nhà tôi mặc một chiếc áo sơ-mi ngắn tay màu trắng, phối với một chiếc quần capri màu đen, chân mang giày cao gót, ra khỏi cửa. Nói thật, rất không giống phong cách bình thường của chị, có chút quá chừng chỉnh tề rồi. Phải biết, chúng tôi là đi ngoại thành nướng thịt nha!

Lúc đi thang máy xuống hầm để xe, tôi nhìn người đứng bên cạnh mình, rồi lại nhìn lại mình... Tay xách hộp bánh sinh nhật, lưng đeo một cái balo lớn chứa đầy thức uống và đồ ăn vặt, áo T-shirt phối quần Jean, chân mang giày thể thao.

"Chị khẳng định hai chúng ta là cùng đi đến một nơi?" Tôi dùng cùi chỏ đυ.ng đυ.ng chị.

Chị quay mặt lại quan sát tôi một lượt từ trên xuống dưới, sau đó hời hợt nói: "Chuyện của người lớn, con nít hiểu gì."

Hơ, em không hiểu chỗ nào. Không phải là chị nghe nói Kiều Mục người ta là đại luật sư khí tràng cường đại, nên sợ thua khí thế sao. Nhưng thế cũng không đến mức mặc thành như vậy ha, ôi ~ phụ nữ đúng là phụ nữ!

Mắt thấy sắp muộn giờ hẹn rồi, chị lái xe rất nhanh, nhanh đến mức tôi phải nắm chặt dây an toàn sợ hết hồn hết vía.

Đến đầu đường cao tốc, xa xa thì nhìn thấy chiếc BMW tựa như chị em sinh đôi đang đỗ bên đường. Oh, xem ra là Kiều Mục lái xe.

Theo hướng ngón tay tôi chỉ, An Tâm vừa liếc thấy đối phương lại lái cùng kiểu xe với mình, cũng kinh ngạc. Tôi hướng Khoai Sọ bọn họ chào hỏi, vì vậy, hai chiếc BMW cùng cùng hình cùng dạng một trước một sau lao như bay trên đường cao tốc.

Chỉ là, tôi không dự liệu đến, hai vị ngự tỷ còn chưa chính thức gặp mặt nhau, trận đọ sức của hai người đã kéo màn rồi. Hai chiếc BMW đem đường cao tốc thành đường đua, người vượt người đuổi kinh khủng chết được.

[Trời ạ, tớ rất hiếm thấy Kiều Mục đua xe với người khác]

Nhìn dòng tin nhắn Khoai Sọ vừa gửi đến, tôi xoa xoa thái dương. Vốn định khuyên vị bên cạnh, ai ngờ chị đang cầm chắc tay lái, dồn hết sức tập trung nhìn chằm chằm phía trước.

Sặc, tôi chỉ đành trả lời lại tin nhắn

[Me too]

Cuối cùng đã tới đích, woa, Kiều Mục không phải từ nước ngoài trở về sao, sao lại biết Bắc Kinh có một nơi có núi có nước đẹp như thế này.

Bốn người chúng tôi xuống xe, nhìn đối phương, đều có chút há hốc mồm.

Khoai Sọ và Kiều Mục lại mặc áo đôi —— áo sơmi tay ngắn đóng thùng trong chiếc quần jean, huy hiệu trên ngực hình như là của một đội bóng chày.

An Tâm thấy Kiều Mục ăn mặc thoải mái như vậy, đầu tiên là giật mình, mà hai người kia nhìn thấy An Tâm ăn mặc như vậy cũng giật mình.

"Khoai Sọ, hai người mặc là..." Sau khi chúng tôi tiến đến gần, tôi trước tiên tò mò hỏi.

Khoai Sọ chỉ vào logo trên ống tay áo vui vẻ cười nói, "Cậu xem, đây là đồng phục mới của đội Yankees, quà sinh nhật Kiều Mục tặng tớ đó."

"Oh!" Đội bóng chày Yankees tôi biết, là đội nổi danh nhất trong Liên đoàn Bóng chày Mỹ. Không ngờ Khoai Sọ thích bóng chày nha!

Hai chúng tôi đang định giới thiệu hai người chưa từng gặp biết lẫn nhau, ai ngờ hai người họ đã bắt tay với nhau rồi.

"Chào cô, đại luật sư!"

"Chào cô, đại minh tinh!"

Hai người đồng thanh nói.

Sặc... Xem ra hai vị ngự tỷ này đều không phải là đèn kiệm dầu!

Không ngoài dự liệu, hai người họ lúc bắt tay đều cẩn thận quan sát đối phương. Ánh mắt hai người đều như kiểu muốn xuyên thấu lớp màn bảo vệ của đối phương, tìm ra khe hở chí mạng của đối phương.

Đột nhiên, tôi cảm thấy bầu không khí xung quanh lấy hai vị ngự tỷ này làm trung tâm bắt đầu xoay tròn, hình thành vòng xoáy thật lớn. Trên đỉnh đầu của hai người họ giống như có binh khí vậy, đang đọ sức nhau quyết liệt, bên tai cũng truyền đến tiếng đánh nhau "bong bong choang choang". Nếu cứ để hai vị ngự tỷ khí tràng cường đại này tiếp tục đấu nhau nữa, tôi và Khoai Sọ sợ rằng cũng bị hút vào vòng xoáy đó, không thể thoát thân mất.

Vì vậy tôi và Khoai Sọ đưa mắt nhìn nhau, sau đó dứt khoác, cùng lúc đưa tay kéo hai kia lại.

"Hay là, mình về xe đổi lại quần áo đi!"

"Đi, chúng ta đi dạo gần đây trước đi."

Tôi kéo An Tâm đi về xe, dè dặt nhìn sắc mặt chị, sợ chị không vui sẽ phải "khởi giá hồi cung". Vẫn may, "Lão phật gia" nhà tôi tràng diện nào mà chưa gặp qua, không có chút ý nào muốn so đo với Kiều Mục, vẻ mặt rất thoải mái, còn hứng thú nhìn cảnh vật xung quanh.

Về đến xe, An Tâm mới đưa ánh mắt tràn ngập ý cười nhìn tôi, "Xem bộ dạng vừa rồi của em, sợ chị đánh nhau với người ta à? Còn lấy cớ đổi đồ, chị nào có bộ nào để thay?"

Tôi không nói gì, leo vào băng ghế sau mở một cái túi lớn ra, tựa như ảo thuật từ bên trong biến ra một sấp quần áo đưa cho chị. Chị mở ra xem, là áo T-shirt và quần soóc mà mình thường mặc, vì vậy cũng leo vào ghế sau đổi quần áo. Tôi thì chạy ra phía sau mở cóp xe, cầm đôi giày vải vẫn luôn đặt bên trong xách ra.

Sau chị đổi xong quần áo và giày, vui vẻ ôm lấy đầu tôi, thưởng lên trán tôi một nụ hôn.

Khoai Sọ và Kiều Mục thành thạo dựng lò nướng lên, tôi và An Tâm ở bên trải thảm trên bãi cỏ, bày biện đồ ăn thức uống. Lúc học đại học trong câu lạc bộ cũng có tổ chức nướng thịt, nhưng học sinh nghèo nào có chuẩn bị được tốt như thế này, đều là đi đến nhà nông mượn vĩ nướng rất thô sơ, rồi tựa như một đám sói đói vồ mồi giành nhau một chút thịt.

"Có cần tớ giúp không?" Tôi chạy đến gần, nhìn Khoai Sọ và Kiều Mục thành thạo lật trở mấy xâu thịt.

Khoai Sọ cười với tôi nói: "Lát nữa tớ nướng xong rồi, cậu giúp tớ ăn là được!"

"Vậy... cậu giúp tớ nướng thêm xâu cánh gà này nhé." Tôi từ phía sau đem cánh gà mà mình chuẩn bị riêng để chính tay nướng cho đại minh tinh nhà tôi đưa cho Khoai Sọ.

Khoai Sọ nhận lấy đặt lên vĩ nướng, lại nói: "Cậu còn thích ăn gì đều cầm qua đây."

"Ừm!" Tôi vui vẻ đáp một tiếng.

Ai ngờ vừa xoay người, thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng ở phía sau: "Giỏi ăn biếng làm."

Hừ, tôi ghét nhất bị người khác nói xấu sau lưng. Mạnh mẽ xoay người lại, đưa đôi mắt bốc hoả trừng Kiều Mục.

Khoai sọ đang định nói đỡ cho tôi, thì bị tôi khua tay ngăn cản, tôi cố ý đi tới trước mặt Kiều Mục, nhìn chằm chằm chị ta. Chị ta á, cũng không nhượng bộ chút nào đấu mắt với tôi.

"Là lá la, em chính là giỏi ăn biếng làm đó thì đã làm sao?" Tôi đột nhiên lè lưỡi làm mặt quỷ nói: "Khoai Sọ không phải chỉ có một mình chị là bạn, cậu ấy tự nguyện chăm sóc em, sao nào?"

Kiều Mục không ngờ tới tôi lại chơi xấu chị ta, nhất thời bị đông cứng ngay tại chỗ, nói không nên lời. Khoai Sọ bên cạnh che miệng, cười không ngừng.

Qua một lúc lâu, tôi đang chuẩn bị mở bao khoai tây lát thứ hai ra, hai người Khoai Sọ bọn họ bưng hai đĩa thịt nướng qua. Người vừa đến tấm thảm, tôi liền cầm lấy xâu cánh gà duy nhất kia đưa cho người bên cạnh, "Nè, chị thích nhất nè."

Không ngờ, hành động này của tôi lại làm ba người còn lại đều sửng sốt. Kiều Mục liếc mắt nhìn Khoai Sọ, Khoai Sọ liếc mắt nhìn xâu cánh gà trong tay An Tâm, An Tâm thì trừng mắt nhìn tôi. Tôi lúc này mới ý thức được hai người kia vất vả nướng cả buổi trời, tôi như vậy quả thực không quá thích hợp, vì vậy vội vàng kêu hai người họ cũng mau ăn đi.

Bốn người chúng tôi ngồi quanh tấm thảm, vừa ăn vừa trò chuyện. Thực ra chủ yếu là tôi và Khoai Sọ tám với nhau, hai người còn lại thì ở bên cạnh lặng lẽ ăn, lặng lẽ nghe hai chúng tôi nói chuyện. Tôi nói với Khoai Sọ hôm nay tụi mình nhất định phải thật thả lỏng, bởi vì vừa qua kỳ nghỉ tụi mình có lịch trình tuyên truyền tận tám thành phố, xác định sẽ mệt sấp mặt. Khoai Sọ lại nói ra ngoài chạy một chút cũng tốt, cứ ngây ngốc ở thủ đô mới buồn chán đó.

"Cay quá cay quá ~" Tôi không sợ chết cho thật nhiều tương ớt lên xâu xúc xích, kết quả cay đến mức nước mắt cũng trào ra.

Lập tức, có hai ly nước một trái một phải đưa đến trước mặt tôi.

Sặc... Tôi liếc Khoai Sọ ở bên trái, lại liếc sang An Tâm ở bên phải, này, này, này nên nhận của ai?

Có bài hát hát thế nào ấy nhỉ, "Một bên là tình bạn một bên là tình yêu, bên nào cũng đều làm khó chính mình..."

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong đầu linh quang lóe lên, hai tay nhận cả hai ly nước, nâng giọng lên nói: "Càng nhiều càng tốt, cay chết bà rồi." Sau đó cầm cả hai ly nước đều uống một hơi cạn sạch. Vẫn may đây chỉ có hai ly, chứ không phải hai bình, nếu là thật chắc uống nước không cũng no rồi.

Trong lúc ăn, tôi nhìn phong cảnh tuyệt vời trước mặt cảm thán nói: "Uống rượu ca hát đời này còn gì sướиɠ bằng, lúc này mà có chai bia ướp lạnh, là đời này đủ thoả mãn rồi."

"Không ngờ nha, tớ lại chính là người làm đời cậu thoả mãn!" Khoai Sọ cười tươi, đứng dậy nói: "Chờ chút, tớ đi lấy cho cậu."

Lúc này, đến phiên tôi sửng sờ.

"Tôi đi với em." An Tâm cũng đứng lên, cùng Khoai Sọ đi về xe của Kiều Mục.

Sau đó, chỉ còn lại tôi và Kiều Mục mắt lớn mắt nhỏ im lặng nhìn đối phương.

Tôi đợi đợi ah... Đợi ước chừng mười phút mới nhìn thấy hai người An Tâm và Khoai Sọ băng qua rừng cây nhỏ đi về phía chúng tôi.

"Không phải chỉ là cầm mấy chai bia thôi sao, hai người còn vừa đi trên đường vừa uống à?" Đợi hai người đến nơi, tôi trêu nói.

Ai ngờ, lúc này hai người rất ăn ý đều tặng cho tôi ánh mắt khinh bỉ.

Đợi sau khi ăn xong, tôi lấy cớ đi vệ sinh, chuồn về xe đem bánh sinh nhật mà mình chuẩn bị cho Khoai Sọ lấy ra, chạy ngược trở lại.

"Surprise!!!" Tôi đưa bánh đến trước mặt Khoai Sọ, "Đây là bánh sinh nhật của cậu, cũng là quà sinh nhật của tớ tặng cậu. Do chính tay tớ làm vào tối qua đó, hehe!"

Khoai Sọ quả nhiên là tràn đầy vui vẻ, kích động nhận lấy bánh sinh nhật, hưng phấn la ầm lên: "Trời ạ, là do chính tay cậu làm à!"

Tôi rất đắc ý nhướng mày với An Tâm, tối qua chị thấy tôi bận rộn, rất không khách khí nói tôi nhất định bị mất mặt.

Sau khi mở hộp ra, Kiều Mục thò đầu vào xem, thốt lên câu: "Bánh sinh nhật cũng có thể có hình dạng thế này?"

Sặc... Tôi thừa nhận kem vẽ lên rất "bất quy tắc"!

An Tâm ở bên cạnh nghe vậy che miệng cười, đúng rồi, tối qua lúc chị nhìn thấy thành phẩm cũng bình luận như vậy. Được lắm, nhãn quang của hai vị ngự tỷ cũng rất nhất trí ha!

"Sao không thể có hình dạng này được?" Khoai Sọ bất mãn trừng Kiều Mục một cái, sau đó xoay đầu sang tôi với ánh mắt sáng khác biệt, "Hựu Hựu, cậu thật tốt, đây là quà sinh nhật tuyệt nhất mà tớ được nhận."

Sắc mặt Kiều Mục tối sầm, ha ha, trên người Khoai Sọ còn đang mặc quà mà chị ta tặng, trên miệng lại khen tôi. Đáng đời, ai bảo bà già chị coi thường tôi.

Thoả thuê giữa núi rừng, bất tri bất giác, đến lúc phải về lại thành phố rồi. Lúc thu dọn đồ đạc, Khoai Sọ vẫn cứ để tôi làm những việc rất đơn giản nhẹ nhàng, mặt lạnh Kiều Mục lại nhìn tôi không vừa mắt, cố ý dùng tiếng Anh lầm bầm bên tai Khoai Sọ: "Em không thể cứ bảo bọc người ta như vậy, cho dù là bạn tốt cũng nên có qua có lại."

Hừ, khi dễ tôi nghe không hiểu tiếng Anh?

Tôi lập tức lớn tiếng dùng tiếng Anh trả lời: "Em nhỏ tuổi nhất, nên được bảo bọc chăm sóc. Chị không muốn quan tâm em cũng không sao, nhưng chị không thể cấm người khác quan tâm em."

Kiều Mục lại sửng sốt, Khoai Sọ và An Tâm thấy bộ dạng của chị ta liền bật cười.

Nhưng mà, Kiều Mục vẫn là Kiều Mục, sau khi tỉnh thần lập tức khôi phục dùng quốc ngữ trách mắng tôi: "Thảo nào người ta đều nói mấy đứa con một tụi em được nuông chiều sinh hư, không làm được chuyện gì to tát."

Ôi đệt, lại cho tôi lên thớt rồi. Tôi bất mãn nói: "Ai được nuông chiều sinh hư chứ, em chẳng qua là đấu khẩu với chị thôi, chị..."

"Xin lỗi, tôi chiều hư đứa nhỏ này rồi." Đương lúc tôi đang định tiếp tục cãi nhau với Kiều Mục, lại bị An Tâm từ phía sau túm lấy cổ áo kéo tôi ra sau người chị, tiếp đó chị đưa tay ra muốn bắt tay với Kiều Mục, nhàn nhạt cười: "Tôi thay em ấy nhận lỗi với cô, cô sẽ không chấp nhặt với đứa trẻ miệng còn hôi sữa đúng không?"

Haha, vẫn là đại minh tinh của chúng ta cao tay, Kiều Mục nếu còn tiếp tục quở trách tôi thì xem như là tự hạ thấp mình rồi.

Kiều Mục rõ ràng do dự một chút, sau đó dùng ánh mắt đồng cảm nhìn An Tâm, "Trong nhà nuôi thú nhỏ như này, chắc cô đủ nhọc lòng."

Nè nè nè, Kiều Mục thối, một chút cũng không chịu nhận thua à! Tôi cũng không phải là cún con mèo con, gì nuôi với chả không nuôi, chị ta không phải là bẻ lái cay tôi sao?

Tức chết được, tức chết được, bị An Tâm túm cổ kéo về xe, tôi đầy bụng oán khí vừa định la ầm lên, thì bị một câu nói của An nữ vương khiến tôi đem tất cả bực tức toàn bộ nuốt xuống bụng.

Muốn biết chị nói gì không?

"Im miệng, bằng không một tháng không được phép leo lên giường chị."