Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chút Chuyện Hư Hỏng Của Giới Giải Trí

Chương 97: Ngang nhiên tán tỉnh?

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Woa, nhiều năm rồi chị không ngồi tàu điện ngầm!" Đi qua cổng soát vé, đại minh tinh bên cạnh không đè nén được hưng phấn, không ngừng ở bên tai tôi luyên thuyên đủ các phát hiện mới của chị.

"Woa, tàu điện ngầm đổi mới rồi!"

"Woa, tăng thêm nhiều tuyến đường nữa!"

Nhìn thấy bên cạnh có một số người đi đường đã bắt đầu nhìn chị bằng ánh mắt khác thường, tôi vội vàng che miệng chị lại, "An bà bà, xin chị đừng có 'woa' nữa!"

Chị buồn bực nhìn tôi, "Bà bà cái gì?"

Tôi hé miệng cười nói: "Thì chị vừa rồi như vậy, không phải rất giống An bà bà vào đại quan viên sao?"

"Đi chết đi!" Chị tức giận trừng tôi một cái, nghiêng đầu qua chỗ khác không thèm nói chuyện với tôi nữa.

Đúng lúc này tàu đi phía Tây vù vù lao tới, đầu tàu vừa vặn dừng ở trước mặt chúng tôi. Đoàn người bắt đầu di chuyển, chị thấy cửa sổ xe phản chiếu hình ảnh của chính mình, bật cười lên, quên mất là đang cùng tôi đấu khẩu ghé sang tôi nhỏ giọng nói: "Đừng nói, nốt ruồi trên mặt chị thoạt nhìn đúng là giống bà bà thiệt."

Nói đến nốt ruồi trên mặt chị, cũng không phải là bẩm sinh, đó là do một tiếng đồng hồ trước chị tự mình chấm lên. Vì muốn lần "hẹn hò công khai" này của chúng tôi càng thêm thuận buồm, đại minh tinh nhà tôi ở nhà tự hoá trang một phen. Tô son đánh phấn làm đi làm lại một buổi, lúc chị để tôi nghiệm thu thành quả tôi không thể không nói, thực sự là "giờ phút chứng khiến kỳ công". Xương gò má nhô ra rất nhiều, mắt biến nhỏ đi một chút, nữa là cái nốt ruồi trên khoé miệng này, rành rành mang đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương nhà chúng tôi biến thành một "dong chi tục phấn" (1). Ngoài như thế ra, chỉ là trên mũi còn vác thêm gọng kính đen bự.

Ha ha, tôi còn tưởng chị sẽ giống như rất nhiều minh tinh khác dùng mũ lưỡi trai cộng thêm kính mác cải trang chứ, họ không biết càng như vậy càng dễ dàng bị người đi đường nghi ngờ.

Trên tàu rất nhiều người, căn bản không có chỗ ngồi. Tôi kéo chị tới một góc của toa tàu, sợ chị bị người khác chen lấn, che chở chị ở trước người tôi, dùng lưng ngăn cản dòng người phía sau. Tầm mắt của chị xuyên qua vai tôi, hiếu kỳ nhìn đủ mọi kiểu người. Đoàn tàu sau khi khởi hành có chút lắc lư, tay trái tôi nắm tay vịn bên cạnh, chị vốn cũng định nắm lấy tay vịn không ngờ lại không với tay tới, bĩu môi rồi lại cười tinh quái. Hoá ra, một tay chị nắm vạt áo khoác của tôi, tay còn lại thì vén áo T-shirt của tôi lên thò vào trong.

Tay của chị sờ bụng tôi, God, người nào đó đùa giỡn cũng không cần phân biệt đây là đâu. Tôi căng thẳng nhìn quanh xem xem, vẫn may không ai chú ý đến chúng tôi. Tôi vội vàng dùng tay phải lôi "bàn tay ma quỷ" ra, chị còn bất mãn trừng mắt tôi một cái.

Đổ mồ hôi.

Chúng tôi lần lượt đi dạo các cửa hàng ở Xinjiekou, nơi đây đầy ắp đủ loại trang phục mùa hè với kiểu dáng mới, hơn nữa không ít kiểu dáng rất độc đáo. Quần áo nơi này phần lớn đều không cho thử, đặc biệt là đồ ôm sát người, điểm này khiến người nào đó không quá vừa lòng.

Hừ, chị khó chịu? Em không khó chịu chắc? Các bạn phân xử đi, có ai mua hàng giống như chị không?

Vào tiệm A, tôi nhìn trúng một chiếc quần jean, ông chủ vừa mới hô giá chị liền ở bên cạnh hét lên: "Ôi, rẻ quá vậy!"

Các bạn nói xem, vậy tôi còn biết làm thế nào trả giá với người ta đây, vì vậy kéo chị cấp tốc rời khỏi.

Vào tiệm B, tôi nhìn trúng một chiếc áo sơ mi, ông chủ hô 180, chị không lên tiếng nữa. Nhưng vừa đợi lúc tôi nói với ông chủ: "Bớt chút đi, 60 nhé..." Chị lại hét lên: "Em cũng thật quá lắm, người ta buôn bán không dễ dàng gì, em sao không biết ngượng còn nói ra khỏi miệng."

Các bạn nói xem, nào có người mua hàng nào lại đi nói giúp người bán, vì vậy tôi lại kéo chị cấp tốc rời đi.

Trước khi vào tiệm C, tôi liên tục căn dặn chị không được lên tiếng gì cả. Sau khi tôi dùng 50 tệ mua một chiếc áo T-shirt được rao giá 150, sau khi ra khỏi tiệm, chị mới hỏi tôi có thể nói chuyện được chưa, tôi gật đầu. Chị lập tức giơ ngón tay cái lên với tôi, mặt mày ngưỡng mộ nói: "Quá ngầu luôn."

Sặc... Là chị không hiểu giá cả thị trường đó thôi. Trước đây cùng Con Muỗi đi lùng đồ, mỗi lần đều bị nó mắng trả cao giá.

Đi dạo nửa ngày, thật không dễ gì chị tìm được một chiếc áo sơ mi caro ưng bụng, sau khi định giá xong chị móc ví tiền ra định trả, tôi ngăn chị lại thành khẩn nói: "Để em trả đi, em cũng chưa từng mua tặng chị cái gì nhỉ."

Chị chần chừ giây lát rồi vui vẻ nhận lấy, thế nhưng sau khi ra khỏi tiệm, đi chưa được mấy bước chị đột nhiên hỏi tôi, "Mấy đồ trước đây chị mua cho em có phải làm em có chút... nhận không nổi không?"

Tôi sửng người, cũng không biết nên trả lời thế nào.

Thấy thế chị dùng vẻ mặt thành khẩn nói với tôi: "Mỗi người đều có cách thức riêng để đối tốt với người khác, chị không biết nấu cơm, không biết đàn biết hát, lại mù công nghệ không biết đánh chữ, kỳ thật... ngoài diễn xuất ra chị không biết làm gì cả. Chị chỉ còn biết dùng cách đó đối tốt với em thôi, nhưng mà..." Chị ngừng một chút mới tiếp tục nói: "Nếu như có làm em cảm thấy không thoải mái, thì cho chị xin lỗi, trước đây là chị quá khinh suất, không nghĩ tới mặt này."

Tôi thất thần nhìn chị, sau đó nắm tay chị thật chặc. Không ngờ chị lại nhạy cảm với cảm nhận của tôi như vậy, nói cách khác, chị lại để ý đến cảm nhận của tôi như vậy. Đối mặt với lời bộc bạch thành khẩn của chị, tôi cũng thẳng thắn nói: "Đúng là em có chút chút để bụng, nhưng mà em biết chị chỉ là muốn đối tốt với em, thật đó."

Thấy tôi thề thốt như vậy, chị thoải mái cười nói, "Vậy... thế này đi, sau này chị không mua cho em những đồ quá đắt nữa."

"Cũng không phải không mua..." Tôi cười hì hì mấy tiếng, "Ít mua một chút là được."

Đi dạo mệt rồi, chúng tôi vào một tiệm KFC ngồi nghỉ chân một lúc. Chị nói muốn ăn kem ốc quế, tôi nhanh nhẹn đi mua về cho chị một cây.

"Em không ăn à?" Chị nhìn trên tay tôi chỉ cầm một cây, buồn bực nói.

Tôi lắc đầu, "Thật không dễ gì gầy xuống, không thể để tăng lên lại."

Chị không nói gì thêm nữa, tự mình hưởng thụ. Ăn ăn, dư quang liếc thấy bộ dạng thèm thuồng của tôi, đưa cây kem tiến sát miệng tôi, "Cắn một miếng?"

Tôi tự nói với mình, nếu đây là một cây kem bình thường tôi nhất quyết sẽ không dao động, nhưng trước mắt là đại minh tinh nhà tôi đang dùng cây kem tán tỉnh tôi, tôi không nên phật ý tốt của chị. Vì vậy, tôi bay nhanh đến chìa lưỡi ra, liếʍ lấy một miếng nhỏ.

Chị cười nhàn nhạt, lại cầm về tiếp tục ăn.

"Em có thể ăn thêm miếng nữa không?" Mười giây sau, tôi yếu ớt hỏi.

Chị nhìn tôi cười, lần nữa đưa cây kem đến sát miệng tôi. Lần này, tôi cắn một miếng lớn.

"Hựu Hựu nhà chúng ta sao lại có thể đáng yêu như vậy!" Chị nhìn tôi, cảm thán nói.

Đừng nói như vậy mà, người ta xấu hổ đó!

Từ KFC đi ra, chúng tôi lại đi vào một tiệm nhỏ bên đường. Thế nhưng lần này...

Chúng tôi đang lật xem từng chiếc quần áo trên giá treo hàng, bên cạnh cũng có một cô bé đang lựa quần áo, vô tình nghiêng người sang nhìn thấy An Tâm, đột nhiên trợn tròn hai mắt, chỉ tay về phía chị nói: "Chị là..."

"Xuỵt ~~~" An Tâm đưa ngón trỏ lên ngang môi, bình tĩnh gật đầu, sau đó hạ giọng nói: "Đừng để người khác biết."

Cô bé kích động đến run bắn lên, không ngừng thốt ra "Dạ, dạ, dạ".

Thừa lúc đợi chị ký tên cho người ta, tôi mới chú ý, cái nốt ruồi trên mặt mà chị hoá trang cả một buổi trời biến đâu mất rồi, nhất định là vừa rồi ăn kem xong lau miệng, bị lau đi mất rồi. Sặc, xem ra nốt ruồi này quả đúng là "nét bút hoạ long điểm tinh" (2) mà.

Ký tên xong chúng tôi biết nơi này không thể ở lại lâu, nhanh chóng đón tàu về nhà.

Mặc dù chuyến "vi hành" lần này gặp chút ngoài ý muốn nhỏ, nhưng trong bữa tối An Tâm vẫn bày tỏ sự thoả mãn với chuyến đi lần này.

Sau khi dọn dẹp bàn cơm xong, tôi ngồi trên ghế sô pha điện thoại cho Khoai Sọ, hỏi sinh nhật ngày mai của cậu ta muốn tổ chức thế nào.

Cậu ta nói ngày mai sẽ cùng Kiều Mục ra ngoại thành nướng thịt, bảo tôi cũng cùng đi. Bởi vì từ nhà Khoai Sọ đến chỗ tôi rồi đi đến địa điểm nướng thịt bị ngược đường, tôi đang bàn với Khoai Sọ chi bằng tôi thuận đường ngồi xe đến trạm xe buýt đợi hai người họ, người nào đó đang ngồi bên cạnh xem TV từ xa xăm ném ra một câu: "Đừng phiền người ta, chị lái xe đưa em đi."

Hả... Tôi sực tỉnh lại. Đây không phải là có hàm ý chị cũng muốn cùng đi chúc mừng sinh nhật Khoai Sọ? Thế này có thích hợp không?

Thực ra ngoài việc để chị và Khoai Sọ tụ chung một chỗ ra, việc làm tôi lo lắng hơn chính là Kiều Mục. Cái người kia, cái mặt than của chị ta cho tôi xem thì cũng được đi, tôi sao có thể để chị ta đem cái mặt đó cho đại minh tinh nhà tôi xem chứ?

Nhưng nếu tôi không để chị đưa tôi đi, chị khẳng định sẽ nghĩ nhiều. Haizz, tự mình rối rắm hồi lâu, chỉ đành nói với Khoai Sọ tôi và An Tâm tự lái xe đến. Khoai Sọ sau khi nghe xong, nói: "Được đó, càng đông càng vui mà!"

Cúp máy, tôi lại liếc sang nhìn gương mặt không chút biểu tình của cái người đang xem TV. Tôi của bây giờ dường như xém quên mất, đại minh tinh nhà tôi đối với người lần đầu tiếp xúc, cũng siêu... Trong lòng bắt đầu cầu khấn: Cầu trời phù hộ, hai vị ngự tỷ này gặp mặt, nghìn vạn lần đừng sát thương tẩu hoả (3).

=============

Chú thích:

(1) Dong chi tục phấn: là thành ngữ dùng để chỉ những người con gái bình thường/tầm thường, thường dùng với nghĩa tiêu cực, đại loại là chỉ người con gái trang điểm ăn mặc hoặc là thần thái lòe loẹt, thiếu tinh tế, kém văn hoá.

(2) Hoạ long điểm tinh: dịch lượt là vẽ rồng điểm mắt, có nghĩa là vẽ thân con rồng trước, sau đó mới vẽ hai mắt. Câu thành ngữ này thường dùng để ví với việc khi viết văn chương, phải đi sâu và làm sáng tỏ những điều then chốt nhất, khiến nội dung càng thêm sống động. Ở đây chỉ nốt ruồi điểm lên mặt để tăng thêm phần khác biệt cho An Tâm.

(3) Sát thương tẩu hoả: dịch lượt sáp lá cà đến nảy lửa. Thành ngữ dùng để hình dung song phương trong trạng thái cấp tốc giao chiến hoặc chuẩn bị giao chiến.
« Chương TrướcChương Tiếp »