Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chút Chuyện Hư Hỏng Của Giới Giải Trí

Chương 96: Cup A siêu tốt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi nhận được điện thoại của chị, tôi vô cùng phấn khích!

Ngay cả Phương Di cũng nói tôi, không phải chỉ là được nghỉ lễ dài hạn thôi sao, có cần high đến mức vậy không?

Hè hè, mấy người đều không hiểu lòng tôi.

Đoán rằng buổi trưa chị sẽ đến nhà, nên gửi tin nhắn cho chị

[Trong tủ lạnh có sủi cảo đông lạnh]

Qua một lúc lâu chị mới trả lời, hại tôi liên tục lo lắng kẻ "không có kiến thức sống" như chị lúc nấu sủi cảo không cẩn thận làm mình bị bỏng các kiểu.

[Chị đang ở công ty, buổi chiều chị còn có họp]

Ôi, đại minh tinh nhà tôi cũng là người bận rộn đấy nhỉ!

Bốn giờ chiều, Chung Hạo Nhiên nói hiếm khi được năm ngày nghỉ, mọi người đều tan ca sớm một chút đi! Vì vậy tôi không chút khách khí đeo balo xông ra ngoài. Vội vã mở cửa vào nhà, nhìn thấy đôi giày vải chị thay ra, hehe.

Đẩy cửa phòng ngủ, ấy? Không có ai?

Đúng lúc này, bên tai truyền đến tiếng nước rào rào, hơ, người nào đó đang ở trong phòng vệ sinh riêng tắm rửa thay đồ.

Mẹ ơi, là ông trời thương nỗi tương tư khổ sở của tôi, thưởng cho tôi một màn "Quý phi tắm tiên"??? Tôi lần đầu cảm thấy cảm kích Chung Hạo Nhiên, nếu như không phải ông ấy cho tôi về sớm, tôi nào có thể "gặp được vận may lớn" này.

Đương lúc tôi đang lưỡng lự có nên đi vào "tắm uyên ương" hay không, tiếng nước ngừng rồi.

Một lát sau, cửa phòng tắm bị kéo ra từ bên trong, lúc chị đi ra, đã thay xong bộ đồ ngủ Hello Kitty, đang quấn khăn tắm trên đầu.

"Áh!" Chị đột nhiên nhìn thấy tôi ngồi sừng sững trên giường, giật mình quở trách: "Về rồi cũng không ư hử tiếng nào."

Ơ hơ, bà chị, em thật sự muốn kéo cửa phòng tắm ra "chào hỏi" chị lắm, nhẹ thì bị người ta mắng "đồ da^ʍ tặc", nặng thì sẽ bị người ta thẳng chân đá bay.

Chị đi đến trước mặt tôi, ngắm tôi một lúc rồi dịu dàng ý cười nói, "Hựu Hựu nhà chúng ta càng lớn càng xinh đẹp."

Huhu, khoảng cách gần thế này, mùi sữa tắm thơm dịu trộn lẫn mùi thơm cơ thể chị, tâm vốn đã đứng ngồi không yên tôi không thể khống chế nổi mình nữa, vèo đứng dậy ôm lấy eo chị, vùi mặt vào lòng chị, muốn ngửi càng nhiều hương thơm trên người chị. Tôi dùng sức ghim đầu vào, muốn chôn càng sâu càng sâu, giống như chỉ có như vậy mới có thể làm tôi cảm nhận được chị chân thực.

Hi hi, cup A siêu thích, thực sự siêu thích.

Chị hình như bị tôi cọ cọ có chút nhột, cưng chiều vỗ vỗ sau ót tôi, sau đó trêu: "Đây chính là thứ mà em gọi là ngày gặp lại càng thêm tốt đẹp à?"

Tôi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn chị, "Không tốt sao? Dù sao em cảm thấy dù chị ở bất cứ đâu đều rất rất tốt đẹp!"

Chị nghe xong có bộ dạng rất hưởng thụ. Quả nhiên là, nghìn mặc vạn mặc nịnh bợ không cần mặc.

Tôi ấn chị ngồi xuống giường, nhanh nhẹn lấy máy sấy, sấy tóc cho chị.

Liên tục sấy đầu tóc đen nhánh bồng bềnh của chị, một lọn lại một lọn lướt qua lòng bàn tay tôi, tôi mặc dù là người phục vụ, nhưng dưới tình huống này lại dường như rất hưởng thụ.

Chị đợi tóc khô rồi liền mở laptop lên mạng, tôi hỏi chị vội cái gì vậy, chị nói lâu rồi không trò chuyện với fan. Cảm động, đứng ở lập trường fan, chị quả thực là một idol đáng được mến mộ, bởi vì chị đối với fan của mình thành tâm thật ý như thế.

Nhưng mà, thật lòng thì thật lòng, công việc đánh chữ vẫn rơi vào đầu tôi.

Tiêu đề: Lại vừa đóng máy rồi.

Nội dung: Kéo mấy vali lớn về đến nhà, thiệt là lười chẳng muốn thu dọn. Bây giờ đang nằm thoải mái trên giường, muốn ngủ đến quên trời quên đất luôn. Không biết sẽ ngủ bao lâu, cho nên trước hết lên báo cáo với các bạn một tiếng: một bộ phim khiến tôi sau khi diễn xong cũng rất không biết nên diễn tả thế nào, chính là giống như mối tình đầu mông lung của mỗi chúng ta. Có thể cùng hợp tác với đạo diễn cùng dàn diễn viên ưu tú là điều khiến tôi rất vui, tin tưởng thành phẩm sau cùng cũng sẽ rất tuyệt.

Mỗi lần đóng máy đều cảm thấy một phần của chính mình cùng cái người ở trong phim đồng thời biến mất, phần biến mất đấy lúc phim được chiếu lại được sống lại. Cho nên, trong giới diễn viên có một câu nói đùa —— Quay phim chính là liên tục chết đi rồi sống lại.

Trong khoảng thời gian quay quá bận rộn, không có lấy một lần lên mạng, nhưng mà tôi biết, bất luận tôi ở đâu làm gì, các bạn vẫn luôn trước sau như một dành cho tôi cổ vũ và ủng hộ.

Ngày mai là ngày Quốc tế Lao động rồi, để con ong chúa cần cù tôi đây dẫn theo đám ong con các bạn cùng nhau trải qua một ngày lễ vui vẻ nha!

"Xong rồi." Sau khi tôi đăng bài viết lên mạng, cúi đầu xuống, nói vói người nào đó đang dùng đùi tôi làm gối.

"Ừm!" Người nào đó khẽ hừ một tiếng.

Đặt laptop sang một bên, nhấc đầu chị lên sau đó ôm lấy chị, chuẩn bị dịch đầu chị đến gối.

"Làm gì đó?" Chị rất bất mãn càu nhàu nói.

Ơ ~~~ Bà chị này lại cáu gắt nữa rồi, tôi thật thà giải thích cho chị, "Chị không phải bảo muốn ngủ đến mức quên trời quên đất luôn sao? Em định..."

"Định cái gì mà định, không được định." Chị dịch đầu lại, tiếp tục gối lên đùi tôi, còn cướp lời tôi: "Chị bây giờ rất mệt, em đừng quậy chị, để chị ngủ yên một giấc có được không!"

Sặc, trời đất chứng giám, tôi có chỗ nào quấy phá chị???

"Em chỉ là nhìn thấy chị quá mệt, định dịch đầu chị lên gối nằm cho thoải mái một chút!" Đối mặt với trách cứ nho nhỏ của chị, tôi nhất thời cảm thấy chút ít oan ức.

"Em chỉ nghĩ như vậy?" Chị bò dậy, dò xét hỏi tôi.

"Không thì sao, chứ chị tưởng em định làm gì?" Giận dữ hỏi ngược lại một câu, đột nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng, khóe miệng kéo lên, tôi cười xấu xa nói: "Oh... Là chị nghĩ nhiều rồi, haha, hahaha ~~~"

Người nào đó xấu hổ cực kỳ, muốn phản bác nhưng lại không có lời nào để nói, lời nghẹn ở cổ họng, nhìn hài lắm luôn.

Cuối cùng tôi nhìn không nỗi việc cùng chị đi phân cao thấp, lựa lời an ủi chị mấy câu mới dỗ dành chị ngủ. Chị ngoan ngoãn nằm xuống, điều kiện là tôi phải luôn ôm chị. Thật không dễ gì đợi chị ngủ mới đứng dậy. Ôi ~ còn chưa đến sáu giờ nữa, sao mà có thể ngủ được chứ!

Liếc nhìn trong tủ lạnh không có cái gì có thể ăn được, vì vậy chạy xuống lầu đi siêu thị. Đúng lúc, vừa mới đi đến cổng chung cư thì chạm mặt Lưu Giai. Tôi nhờ chị ta tiện đường đưa tôi đi một đoạn, chị ta liếc xéo nói chỗ nào "tiện đường" vậy; tôi khích chị ta cùng đi siêu thị mua đồ ăn, chị ta nói chị ta không ở nhà ăn lễ nên không cần mua.

Cạn lời, tôi quyết định "tự lực cánh sinh". Ai ngờ mới đi được mấy bước, chị ta de xe gọi tôi lại, "Ừm... Hay là chúng ta bàn chút điều kiện trao đổi đi?"

Hả, là người đại diện cái kiểu gì vậy, đổi chác trần trụi.

"Điều kiện gì?"

Chị ta nhìn tôi đầy ẩn ý, thoáng chốc lộ ra bộ mặt hóng chuyện, "Em nói cho tôi nghe một chút, ừm... hai người bình thường ai thích nằm trên, ai thích nằm dưới?"

Đổ mồ hôi hột, tôi thật muốn chỉ thẳng mặt Lưu Giai mà mắng, "Trong đầu chị ngoại trừ nằm trên nằm dưới ra còn có cái gì khác nữa không?"

Thế nhưng tôi không dám. Vì vậy tôi thật thà nói: "Thực ra, em cũng không rõ, dù sao thời gian tụi em ở bên nhau không nhiều, cho nên... số lần làm chuyện đó, cũng không nhiều."

"Như vậy à..." Nghe vậy ánh mắt Lưu Giai có chút lơ lửng bất định, không biết lại đang bay đi đâu rồi.

"Lên xe đi!" Chị ta ngoắc tay với tôi.

Nghỉ lễ ba ngày đầu, hai chúng tôi đều nấp trong nhà.

Tôi làm đủ món mới cho chị nếm thử, chị cũng cầm một cuốn sổ nhỏ nghiêm túc chấm điểm cho tôi. Cuối cùng cộng lại chia bình quân, điểm số cao đến 9.6, không biết tài nghệ nấu nướng của tôi thật sự khá hay là chị cố ý tâng bốc tôi nữa.

Đôi lúc thì lại chiên khoai tây, dùng dàn loa cao cấp của chị xem phim. Đừng tưởng đại minh tinh nhà tôi cả ngày đi đóng phim, lúc riêng tư thì không xem phim nha. Chị xem, còn xem rất nhiều. Trong căn phòng ngủ còn để trống, có một tủ sách rất lớn, bên trong toàn là đĩa phim. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy, một đứa có thói quen xem phim trên laptop như tôi rõ ràng bị kích động. Nhưng mà nếu chị đã có một kho tàn phim phong phú cộng thêm dàn âm thanh tuyệt hảo như vậy, tôi rất nhanh cũng bị chị "đồng hóa" rồi.

Có một chút khác biệt là, đĩa phim của chị không phân theo quốc gia nào, ví dụ phim Hollywood, phim Hồng Kông v.v..., mà là phân thành hai khu "đơn thuần thưởng thức" và "học tập". Có một số đĩa mục đích chị xem là để học tập diễn xuất; còn lại là xuất phát từ đơn thuần hứng thú mua về thưởng thức.

Thời gian còn thừa lại à, các bạn biết rồi đó, không ngoài dự đoán chính là làm cái chuyện kia!

Cứ như vậy ở nhà ba ngày, đến hôm nay ngày thứ tư lúc ăn xong cơm trưa, chị đột nhiên nói muốn dắt tôi đi mua sắm. Vừa nghĩ đến giá cả đống quần áo lúc trước chị mua cho tôi, thì giật mình, tôi lắc đầu nói không muốn đi, quá tốn kém.

"Hựu Hựu nhà chúng ta thật dễ nuôi nha." Chị cười quệt mũi tôi một cái, sau đó giả vờ khổ sở nói: "Nhưng em như vậy, tiền của chị biết xài vào đâu."

Ôi mẹ, người có tiền, nói ra câu nào đều khiến dân nghèo như tôi hận không thể nhào đến cắn chị một phát.

Tôi hỏi chị từng đến Xinjiekou mặc cả chưa? Bởi vì trước đây Con Muỗi đáng yêu kéo tôi đi dạo qua rồi.

Chị lắc đầu, nói mẹ chị mất sớm, ngoại trừ để lại một chút tiền học phí, tiền sinh hoạt phí đều là dựa vào bản thân làm thêm kiếm được, căn bản không có thời gian đi chơi, sau khi nổi tiếng thì càng không đến những nơi giá cả bình dân. Nhưng mà vì trường Trung Hý cách Xinjiekou cũng không xa, chị cũng từng nghe bạn bè nhắc đến.

"Như vậy đi, chị xem, năm ngày nghỉ cả nước đều đi du lịch, chúng ta cũng đến Xin Mã Thái du hý một ngày đi."

Chị trợn tròn hai mắt, "Xin Mã Thái, một ngày có thể đi hết sao? Hơn nữa, bây giờ đặt vé còn kịp không?"

"Thật lạc hậu, em là nói Xinjiekou, Mã Điện, Bắc Thái Bình Trang, gọi tắt là Xin Mã Thái."

Sau khi chị nghe rõ, ôm bụng cười không ngừng. Sặc, buồn cười đến vậy sao?

Cuối cùng, hai người chúng tôi đồng loạt quyết định buổi chiều cải trang (chủ yếu là chị) vi hành Xin Mã Thái.

Nhìn bộ dạng mong đợi của đại minh tinh nhà tôi, hệt như đây là một cuộc phiêu liêu tìm kiếm giấc mơ ở Roma vậy. Tôi chọc chị mấy câu, chị cũng không phản ứng, ngược lại còn nói đương nhiên đáng mong đợi, đây chính là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò công khai mà!

Sặc... Đúng nha, tôi thật sự không nghĩ tới phương diện này.
« Chương TrướcChương Tiếp »