Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chút Chuyện Hư Hỏng Của Giới Giải Trí

Chương 89: Thật sự đẩy ngã rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đôi tay tôi run run bắt đầu cởi nút áo ngủ chị, một nút, hai nút, ba nút... Tôi vì động tác của mình mà cảm thấy mắc cỡ, lo lắng bất an len lén nhìn chị. Nào ngờ chị luôn chăm chú nhìn tôi, tôi bị chị nhìn mà mất tự nhiên, có hơi xấu hổ dời mắt đi, không dám nhìn chị.

Chị cũng không để tâm, dường như nhìn thấu được tâm tư của tôi, nhấc bàn tay nhỏ nhắn của mình lên vỗ vỗ hai má tôi nói: "Đừng căng thẳng, từ từ thôi, chúng ta có rất nhiều thời gian."

Có sự khích lệ của chị, tay tôi cuối cùng nhanh nhẹn lên một chút, nhanh chóng cởi toàn bộ nút áo của chị. Tôi không phải chưa từng thấy qua chị loã thể, song giờ phút này tôi căng thẳng đến đầu óc trống không, không biết tiếp theo nên làm cái gì.

Chị ngược lại chủ động ôm lấy cổ tôi, kéo tôi về phía chị, cắn nhẹ vành tai tôi thủ thỉ, "Muốn thế nào, tuỳ em."

Tôi cảm thấy máu trong người toàn bộ thoáng chốc vọt lên tới não, toàn thân từ trên xuống dưới có một loại kích động không thể nói rõ. Nhưng ngay khi tôi sắp sửa phải có động tác tiếp theo, trong đầu tôi chợt loé lên, một câu hỏi đột nhiên nhảy ra ngăn giữa tôi và chị.

Tôi có nên thẳng thắn nói với chị tôi là fan của chị không?

Đi đến bước này rồi, chị đã tin tưởng tôi như vậy, giữa hai chúng tôi không nên có bí mật nào giấu giếm nhau mới đúng nhỉ?

Nếu như bây giờ tôi không nói, đợi sau khi chúng tôi phát sinh quan hệ chị mới biết, chị có sẽ cho rằng tôi luôn cố ý lấy lòng, có dụng ý khác không?

Thời khắc này nội tâm tôi đang vật lộn không gì sánh bằng, chị dường như đã không chịu nổi sự chậm chạm của tôi, hai tay đều ôm lấy cổ tôi, chủ động hôn tôi.

"Đợi đã, em có chuyện muốn nói với chị." Tôi đưa tay chặn ngang trước ngực chị, hơi thoáng đẩy chị ra một chút.

Chị quả nhiên làm mặt bất mãn, "Đồ ngốc, bây giờ là lúc nói chuyện sao?"

Tôi dùng sức lắc đầu, đoán định chị sau khi biết được chân tướng, phản ứng quyết liệt đến nỗi bỏ tôi mà đi, lòng lại buồn bã. Nhưng dù có như vậy, tôi cũng phải nói: "Thực ra, có một chuyện em vẫn luôn giấu chị... Nếu như chị vì nó mà ghét bỏ em..." Lúc mở miệng lại khó hơn so với tưởng tượng nhiều.

Nghe vậy, chị ngồi bật dậy, nắm bả vai tôi chất vấn: "Em ở sau lưng chị cùng người khác làm qua loại chuyện này rồi? Là ai, Tả Tiểu Dụ?"

Hả? Bà chị nghĩ đi đâu thế?

Sau khi chết lặng đầu tôi lắc như một cái trống bỏi, cuống quít phản bác: "Không có, không có, sao có thể."

Thấy vậy chị thở phào một hơi, hai tay đang nắm vai tôi dời đến nâng mặt tôi lên, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Hựu Hựu bé bỏng của chị muốn nói với chị gì nào?"

Nghe chị gọi như vậy, trong lòng tôi càng thêm chật vật, chỉ sợ sau khi tôi nói ra sự thật sẽ không được nghe chị gọi "Hựu Hựu bé bỏng của chị" đến phát ngấy này nữa!

Bất chấp mở miệng: "Em... em là... fan của chị, em thích chị đã nhiều năm rồi." Nói xong cúi đầu, đợi chị phán quyết.

"Haizz, thì ra chuyện này à, chị biết rồi!"

Cái gì? Tôi vụt ngẩng đầu ngưng mắt nhìn chị, nhìn vẻ mặt thong thả của chị, có chút không thể tin nổi, "Chị... làm sao biết được?" Nói thật, tôi cảm thấy mình che giấu tốt lắm mà nhỉ!

"Không phải em nói chị giúp em mua quần áo sao, có một lần chị đến mở tủ quần áo em muốn xem thử em thích phong cách gì, kết quả, ha, để chị lục ra áo fan club của mình." Ánh mắt chị tràn đầy vẻ khôi hài, "Không tin, em đi xem xem, chị còn ký tên lên bên trên nữa."

Tôi lập tức lăn xuống giường, lăn về phòng chính mình, lục trong tủ quần áo tìm chiếc áo fan club có in hình chibi kia, mở ra xem, bên trên quả nhiên có bút tích của đại minh tinh nhà tôi —— Cảm ơn sự ủng hộ của em! Mãi mãi là An lão đại của em!

Ha, haha... Tôi cầm chiếc áo fan club này trên tay phải gọi là dở khóc dở cười! Hoá ra toàn bộ những suy tính được mất, khó xử này nọ của tôi đều là tự tìm phiền não.

Tay tôi nắm chiếc áo đứng ở trước cửa phòng chị, xác nhận lại lần nữa, "Chị thật sự không để ý sao?"

"Có gì phải để ý..." Chị tựa người vào đầu giường, phong cảnh đẹp đẽ trước ngực ẩn ẩn hiện hiện, cười quyến rũ nói: "Như vậy không phải càng có thể trói em bên cạnh chị sao?"

Tôi tiện tay đặt chiếc áo sang bên, cười ngây dại đi về phía chị, "Không cần trói, em là tự động dâng đến cửa."

Nhảy lên giường, kéo chị xuống dưới thân mình, cúi đầu bá đạo hôn xuống. Tôi dùng dùng nụ hôn sâu đậm này nói cho chị biết, tôi say mê chị thế nào.

Chị hơi ưỡn người lên, nghênh hợp với nụ hôn nồng nhiệt của tôi, tựa như muốn nói cho tôi biết, chị cũng say mê tôi như vậy.

Giữa lúc hai chúng tôi đang động tình, tay phải của tôi không thể kìm chế được xoa nhẹ nơi mềm mại trước ngực chị. Wow, cái gì gọi là da thịt nõn nà, trơn trượt không thể nương tay. Cup A thôi, chỉ vừa đủ một nắm tay tôi, nhưng lại có thể làm người ta tiêu mất hồn như vậy. Tôi nồng nhiệt hôn dày đặc dọc theo gò má của chị trợt đến cổ chị, cuối cùng đến trước ngực chị. Tôi không biết chút kỹ thuật nào, chỉ dựa theo trực giác ngậm lấy nó.

Mà hầu như đồng thời, hai tay chị vén vạt áo tôi lên, leo lên lưng tôi.

Tay của chị giống như mang theo luồng điện vậy, khiến lưng tôi tê dại, miệng tôi thêm lực, chị ở dưới người tôi cũng theo đó rêи ɾỉ lên. Chị nhắm hai mắt lại, mặc cho tay tôi, miệng tôi du ngoạn trên làn da mịn màng như tơ của chị. Tôi thành kính hôn lên mỗi một tấc trên người chị, chỉ như vậy đã khiến tôi làm không biết chán.

Nhưng hình như, người nào đó không vừa ý. Chị nắm cổ tay tôi, dẫn dắt tay tôi đến giữa hai chân chị. Cách lớp quần trong có một cổ ẩm ướt làm ướt tay tôi, tôi xấu hổ mặt đỏ bừng.

Tôi cởϊ qυầи trong chị ra, nhìn chằm chằm chốn bồng lai kỳ bí đó, đây là nơi tươi đẹp ảo diệu mà tôi chưa từng thấy qua, vì vậy đầu óc lại trống không.

Chị đợi nửa ngày cũng không thấy tôi có động tác, hơi chống người lên nhìn, tôi đang ngây ngốc nhìn nơi đó của chị. Chị tức giận lấy chân đạp tôi một cái, "Có đứa nào ngốc chết người như em không chứ."

Lúc này tôi mới tỉnh hồn lại, cởi toàn bộ quần áo vướng víu trên người mình, nằm úp sấp trên người chị. Đây là lần đầu tiên hai chúng tôi "thành khẩn đối xử với nhau" như thế này, tôi dùng thân thể mình cảm nhận độ lồi lõm thích thú của chị, dần dần dưới bụng tôi bùng cháy lên ngọn lửa. Lúc này không cần chị dẫn dắt, tay tôi tự động đi đến nơi nên đến.

"Có thể không?" Tôi kéo một sợi trong suốt, không chắc chắn hỏi ý chị.

Chị nhìn vào ánh mắt nóng rực ấy của tôi, "Muốn chị!"

Hai chữ này trong phút chốc thiêu đốt toàn bộ lý trí của tôi, tôi ở bên tai chị khàn khàn khẽ gào lên, "An Tâm, em yêu chị." Sau đó ngón tay dùng chút lực.

Tiếp theo là nước sữa dung hoà, ăn sâu tận xương tuỷ, đêm hôm ấy, trái tim chị, thân thể chị cuối cùng hoàn toàn thuộc về tôi rồi.

Mặc dù là hôm nay nhớ lại, mỗi một tiếng rêи ɾỉ, mỗi một lần run rẩy của chị ở dưới người tôi của đêm hôm ấy đều như hiện rõ trước mắt, khắc sâu trong tâm trí tôi.

Sau khi chị đạt được cực khoái, tôi cuối cùng thoát lực ngã nhào trên người chị. Giờ phút ấy, tôi vui mừng đến phát khóc.

Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu rọi lên cơ thể bán khoả thân của hai chúng tôi, tôi mới dằng dặc tỉnh dậy. Hơi cử động người, phát hiện toàn thân đều mỏi nhừ không thể tả. Nghiêng đầu, dung nhan xinh đẹp của chị đang ở trước mắt. Lông mi thật dài, đôi môi đỏ mọng, trên gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn một tầng ửng đỏ nhàn nhạt.

Nhớ lại vị đại minh tinh cao cao tại thượng đã từng cảnh giác với hết thảy mọi thứ xung quanh, vô tình hay cố ý khoác lên mình một lớp màng bảo vệ,... Giờ phút này lại thoải mái nằm bên cạnh tôi, ngủ say như vậy. Sau khi biết được những chuyện chị từng trải qua, tôi ít nhiều hiểu những bất an mà chị luôn mang trên người từ đâu mà ra.

Bây giờ, chị không chút khúc mắc hoàn toàn mở rộng mình vì tôi.

Là tôi cho chị cảm giác an toàn sao?

Được rồi, tôi sẽ cho chị cảm giác an toàn như vậy cả đời này.

Trong lòng dâng lên niềm ngọt ngào nhẹ nhàng, đầu tôi như cuốn phim tua lại vậy, mang những cảnh tượng khiến người ta choáng váng phóng to lại từng cảnh một. Đột nhiên, tôi giật mình một cái, bò xuống cuối giường vén chăn lên nhìn ——

Quả nhiên, cảm xúc trên tay ăn khớp với trí nhớ tôi: Trên ga giường là vết máu đã biến thành đỏ sậm.

Tôi vội vàng lay chị tỉnh dậy, vô cùng lo lắng hỏi: "Chị... chị là lần đầu?"

"Lần đầu cái gì?" Chị mơ màng, vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.

"Lần đầu làm loại chuyện này!" Tôi kéo chị dậy, chỉ vào vết máu kia.

Mặt chị thoáng chốc đỏ ửng lên, ngã người xuống giường, đưa lưng về phía tôi, "Đúng đó, đúng đó, không được à?"

Trong lòng tôi nổi lên nhu tình, có chút âu yếm, nằm xuống ôm chị từ phía sau, "Xin lỗi, lúc ấy em nên dịu dàng hơn một chút."

Chị xoay người lại, hôn lên trán tôi, "Đồ ngốc, em đã đủ dịu dàng rồi."

Tôi vẫn còn có chút buồn bực, "Chị và Gullit không phải là..."

"Được lắm, hoá ra em nghĩ chị như vậy!" Chị bất mãn quệt lên sống mũi tôi một cái, sau đó như có hơi suy tư nói: "Hôm đó, chị uống say, cậu ta tốt bụng dìu chị về phòng mà thôi. Kết quả cả hai đều quá mệt, trực tiếp ngã lên giường... Này, em cười xấu xa cái gì đó?" Chị nhìn vẻ mặt cười thầm của tôi, truy hỏi.

Tôi như bay trên mây nói, "Không nhìn ra Gullit lại là một chính nhân quân tử. Hê hê, tiện nghi đều bị em chiếm rồi."

"Được lắm, đồ háo sắc nhà em, em đã sớm có chủ ý này với chị rồi?" Chị hung hăng véo hai bên hông tôi, "Ai bảo em chiếm tiện nghi tôi."

Tôi không dám kêu đau, chỉ có thể làm vẻ mặt ủy khuất nói: "Thế nhưng tối qua là chị chủ động kéo tay em, bảo em..."

"Không được nói!" Mặt chị lộ vẻ xấu hổ, xoa xoa chỗ bị chị nhéo, "Còn đau không?"

Ôi trời, đây gọi là vừa đấm vừa xoa sao? Đại minh tinh của tôi ơi, người sau này có thể đừng chơi trò vừa đau đớn vừa hạnh phúc này nữa được không!

Trong lòng tôi tràn đầy ngọt ngào, tiếp theo lo sợ hỏi một câu, "Vậy em sau này vẫn có thể chiếm tiện nghi chứ?"

"Không thể!" Chị đáp lại như đinh đóng cột.

Hả??? Trong lòng tôi dâng lên một trận thất vọng, há to hốc mồm ngây ngốc nhìn chị.

"Hựu Hựu nhà chúng ta thật là đại ngốc mà." Chị kéo tôi vào lòng, dịu dàng nói: "Em không thể chiếm tiện nghi bất kỳ ai —— ngoài chị."

Trong lòng tôi ấm áp lên, nghe lời gật đầu, ôm chặt lấy chị, "Nô tài cẩn tuân ý chỉ."

Hai chúng tôi ăn xong sủi cảo, mở điện thoại lên, mười mấy tin nhắn nhảy hiện ra. Đưa mắt nhìn nhau đều cảm thấy buồn cười, tối qua vì thời khắc quan trọng kia, hai chúng tôi đều tắt máy.

Vương Cảnh Cảnh

[Chuyện khẩn cấp của em đã xử lý xong chưa?] Được rồi, lát nữa sẽ suy nghĩ xem xử lý chuyện của anh ấy thế nào.

Con Muỗi

[Cung hỷ phát tài, xì lì đâu đưa đây] Con quỷ, kiếm tiền nhiều hơn tôi gấp N lần còn không biết ngượng đòi lì xì của tôi.

Lưu Giai

[Điện thoại của hai người đều tắt máy, hey, nói thẳng luôn đi, chị mầy thắng hay thua?] Ôi mẹ, trực giác của bà chị quá chuẩn luôn!

Khoai Sọ

[Giao Thừa mà chơi trò tắt máy, có bệnh gì không đó? Muốn quà Tết gì đây?] Cảm động, vẫn là Khoai Sọ nhà tôi đối xử tốt với tôi.

Tiếp theo đều là tin nhắn thăm hỏi của mấy đồng nghiệp trong công ty, còn có tin nhắn của ba mẹ tôi nữa.

Hai chúng tôi đều bận trả lời tin nhắn, chị đột nhiên hơi ngượng ngùng hỏi tôi, "Ây, lúc chúng ta làm chuyện đó, đã qua 12 giờ chưa?"

"Sặc... Hình như qua rồi, em nghe thấy bữa tiệc sát vách đã hát mừng năm mới rồi."

"Không phải chứ, sao chị lại loáng thoáng nghe thấy đang đếm ngược mà nhỉ."

"Chị làm rõ chuyện này làm gì?"

"Chị muốn biết chúng ta phát sinh quan hệ là năm ngoái hay năm nay!" Người nào đó rất nghiêm chỉnh nói.

Tôi nghe thấy lý do này cười phá lên.

An Tâm mua vé máy bay buổi chiều đi Thanh Đảo cho tôi, bảo tôi tốt xấu gì cũng nên đi gặp mẹ người ta một lần, sau đó nói chuyện rõ ràng với Vương Cảnh Cảnh, nên cắt đứt thì cắt đứt, như vậy cũng tốt cho anh ấy.

Chị cũng giống như hôm qua tiễn tôi ra sân bay, lần này đổi lại tôi kéo cánh tay chị bám víu trên xe không muốn đi.

Chị cười cười bất đắc dĩ, hôn lên môi tôi, "Được rồi, lần này không được đã lên máy bay rồi còn chạy xuống, cẩn thận bên hàng không cho vào danh sách đen."

Tôi không đồng ý, kéo chị không chịu buông tay. Tôi thật sự là một phút một giây đều không nỡ xa chị.

"Em ngoan ngoãn lên máy bay, đợi đến lúc em về lại, đổi lại chị ở trên giường hầu hạ em."

"Thật không?" Mắt tôi tràn đầy hi vọng, đại minh tinh nhà tôi đã nói ra lời trắng trợn như vậy, tôi hận không thể ngồi tên lửa vọt đến nhà Vương Cảnh Cảnh, chào hỏi một tiếng rồi lập tức về lại.

Chị gật đầu, đưa mắt nhìn tôi xuống xe đi vào sân bay.

Thời khắc máy bay cất cánh, tôi từ ô cửa sổ nho nhỏ nhìn ngắm những chiếc xe con nhỏ như kiến trên đường cao tốc sân bay, không biết trong những chiếc xe đó chiếc nào là chị.

Mặc dù bên Thanh Đảo có một đống chuyện phiền toái đang đợi tôi, nhưng tâm trạng tôi vẫn vô cùng tốt.
« Chương TrướcChương Tiếp »