Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chút Chuyện Hư Hỏng Của Giới Giải Trí

Chương 86: Nói chuyện yêu đương cùng đại minh tinh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi cũng không mượn cơ hội này làm biếng, ngày hôm sau khỏi bệnh vẫn đi làm như thường, nếu không sao có người gọi tôi là Hựu siêng năng cầu tiến chứ!

Nhưng mà công việc gặp chút phiền phức, chị Lulu bác bỏ kế hoạch tuyên truyền của tôi. Album mới của Khiết Nhi đã thu sắp xong rồi, công ty muốn lấy bài làm ca khúc chủ đề, thời gian phát hành thì định vào tháng 2 để hợp nội dung. Còn ý kiến của tôi là lấy bài làm ca khúc chủ đề, thời gian phát hành là cuối tháng này, tức là trước Tết một tuần. Mặc dù thời gian chênh lệch nhau không quá nửa tháng, nhưng ý đồ lại hoàn toàn khác nhau.

Anh Phong nói đây là quyết định của công ty, chúng ta chỉ cần dựa theo ý đồ của các sếp lớn vạch ra là được rồi. Tôi không đồng ý, tôi cho rằng bọn họ căn bản không nghiêm túc xem bản kế hoạch của tôi, cho nên mấy ngày này luôn cùng chị Lulu tranh luận. Cả hai chúng tôi đều nói phương án của đối phương không thuyết phục, vì vậy chị Lulu cảm thấy tôi nhất định không theo ý kiến của công ty làm tốt kế hoạch, dứt khoát đem công việc này giao cho anh Phong. Tôi đã theo case này lâu như vậy, cách xử lý thế này khiến tôi rất phản cảm, lần đầu tiên tôi gây với chị Lulu có phần nghiêm trọng.

Mặc dù trên công việc không thuận lợi, nhưng về nhà thì rất vui. An Tâm nói tôi mới khỏi bệnh khăng khăng không cho tôi xuống bếp, mỗi ngày sau khi kết thúc công việc đều tiện thể mang thức ăn về nhà. Hơn nữa đại minh tinh của tôi còn nghiện làm một chuyện, đó là —— "đút" tôi ăn.

Hôm qua chị hỏi tôi thích ăn trái cây gì, tôi nói dưa hấu, chị thật sự mua dưa hấu về. Tôi đang xem TV, chị bổ dưa hấu xong thì bưng lên bàn khách. Tôi vừa đưa tay cầm lấy, chị dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngăn tôi lại, nói muốn đút tôi.

Dĩ nhiên được rồi, tôi nghĩ đến cảnh tượng chị đút cháo cho tôi, trong lòng thích thú!

Ai ngờ, hành động của chị càng ướŧ áŧ hơn. Lại tự mình cắn một miếng đưa đến miệng tôi.

Oh my god! Trên thế giới này lại có loại dưa hấu ngọt đến vậy sao?

Lúc chị đút tôi yếu tố du͙© vọиɠ rất ít, càng giống như một đứa trẻ phát hiện ra món đồ chơi mới, chơi vui chết đi được.

Mà hôm nay, chị mua nho về, trước mắt lại định "đút" tôi ăn nho rồi.

Chúng tôi ngồi trên ghế sô pha, nhìn ngón tay mảnh khảnh của chị bóc vỏ nho, sau đó ngậm vào miệng, cánh tay ôm lấy cổ tôi, kéo tôi về phía chị. Từ khoảng cách gần như vậy ngắm dung nhan hoàn mỹ không tỳ vết của chị, nội tâm tôi từ ngất ngây đã biến thành say đắm rồi. Hàng lông mi đen dài kia của chị khẽ rung động mấy cái, môi anh đào yêu kiều trơn bóng... Tôi nhắm mắt lại, mân mê miệng, chậm rãi tiến sát gần môi chị.

Quả nho bị tôi nuốt tuột vào bụng, kẻ ngốc mới nhai kỹ nuốt chậm đó. Tôi nhẹ nhàng mυ"ŧ lấy cánh môi chị, thật thơm, thật ngọt, thật mềm. Hút lấy nước nho trên môi chị, đồng thời thưởng thức môi của chị, thật ngất ngây, thật ngất ngây... Kỹ thuật hôn của tôi chắc đã được nâng cao lên không ít nhỉ!

Sau khi lại đút tôi mấy quả nho nữa, dường như cảm thấy tư thế nghiêng đầu không được thoải mái, dứt khoát đặt mông ngồi lên đùi tôi. Mang đĩa trái cây để giữa hai chúng tôi, như vậy mới thuận tiện. Giờ phút này tôi nào muốn ăn nho gì gì chứ, nhưng nhìn chị chơi vui như vậy, chỉ đành chiều theo ý chị.

"Lần này em phải giành lấy." Chị véo véo tai tôi, ra lệnh.

Thật đúng là, lúc này chị ngậm quả nho dùng tới lực rồi, tôi hút hai cái cũng không hút qua được. Chị đắc ý cười cười, chọc tôi giận rồi, tôi dùng đầu lưỡi câu lấy, quả nho lăn vào trong miệng tôi.

"Hựu Hựu nhà chúng ta thật lợi hại!" Chị đặt đĩa trái cây lên bàn, dùng cả hai tay vỗ vai tôi, giống như khen thưởng, tặng một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên môi tôi.

Tôi bất mãn, hôn như vậy làm sao có thể thoả mãn được tôi, đang định chủ động hôn chị lại bị chị dùng ngón trỏ ấn trên môi. Ngón trỏ chị vuốt ve môi tôi sau đó lại véo một cái, hơi cười nói: "Môi của em thật dày, hôn thật có tính đàn hồi oh!"

Sặc... Thật sao? Tôi có chút buồn bực, "Thế nhưng miêu tả người đẹp đều là có đôi môi mỏng."

Chị lắc đầu, "Đôi môi khiến toàn thế giới điên đảo chính là thuộc về Angelina Jolie đó... Hựu Hựu nhà chúng ta mặc dù thua kém cô ấy, nhưng cũng rất gợi cảm!"

Gợi cảm? Tôi từ khi lọt lòng tới giờ lần đầu tiên được người khác dùng từ này khen ngợi. Tôi luôn cảm thấy mình chắc là cách biệt với từ gợi cảm này mới đúng chứ, cái từ này không phải dành cho mấy hot girl ngực to sao?

Tôi không khỏi đưa tay sờ sờ môi mình, nó thật có thể xứng với từ "gợi cảm" sao???

Chị lại hôn lên môi tôi một cái thật nhanh, sau đó rất là đắc ý nói: "Đôi môi hôn thích như vậy chỉ dành cho một mình chị, chị có phải nên cảm ơn bạn trai cũ của em không?"

Sặc, tôi không biết nên trả lời thế nào.

Lưu Giai bụng dạ mưu mô có một hôm tiễn An Tâm về nhà, lén nói với tôi, công ty có vài đồng nghiệp thấy An Tâm mấy hôm nay thích mua đồ ăn về nhà, còn tưởng rằng em ấy đang nuôi thú cưng đó. Cái con người này, không phải mượn cớ mắng tôi là mèo con chó con sao? Hừ! Hựu Hựu tôi cũng không phải dễ ăn hϊếp, tôi doạ chị ta nếu như còn nói nữa sẽ cấm chị ta qua đây ăn ké, con người này quả nhiên lập tức im bặt.

Khoai Sọ thuận lợi vào được top 3, trước trận chung kết một tuần. Trận đấu cậu ta, Kim Duyệt và Văn San giành nhau giải quán quân đang được truyền thông tranh luận rất gay gắt. Vẫn may đài Quả Xoài dự định sau khi cuộc thi kết thúc mới treo giá thảo luận hợp đồng với các công ty đĩa hát, cho nên tạm thời chưa cho Khoai Sọ định công ty đĩa hát.

Còn có Con Muỗi hài hước, lại chạy đến chỗ tôi vận động vote, còn bảo tôi cổ động đồng nghiệp công ty bỏ phiếu cho Kim Duyệt, cậu ta nào có biết... Hi!

Ngoài ra, bởi vì fanfic bị xoá, tác giả người ta rất cố chấp mang bài dời đến diễn đàn Hải Giác, lại xây lên một "toà nhà chọc trời", lượt xem trên trăm nghìn. Hơn nữa tôi thật sự hoài nghi người của đài Quả Xoài đã xem qua bài viết này, cũng biết tầm ảnh hưởng của nó, bởi vì gần đây đài Quả Xoài đặt ảnh tuyên truyền chính thức, luôn để ảnh Khoai Sọ và Kim Duyệt "rất thân thiết" kề vai sát cánh.

Vì công ty hoàn toàn không nghe theo ý kiến của tôi, tôi trực tiếp đi tìm Khiết Nhi đem ý tưởng của mình thảo luận với cô ấy. Khiết Nhi suy nghĩ một ngày, cảm thấy suy nghĩ của tôi rất dũng cảm rất đáng thử, vì vậy trực tiếp tìm Chung Hạo Nhiên nói chuyện này. Cuối cùng Chung Hạo Nhiên quyết định chiều mai để người chịu trách nhiệm của các bộ phận có liên quan đến album mới đều họp lại, nghe phương án của tôi rốt cuộc có tính khả thi hay không.

Hơn hai giờ chiều An Tâm điện thoại cho tôi, chú ý, không phải gửi tin nhắn nha!

"Ăn cơm chưa?" Giọng của chị nghe rất thoải mái.

"Ăn rồi, còn chị?"

"Chị cũng ăn rồi... Buổi chiều có bận không?"

"Cũng tạm, còn chị, bên chị có bận không?"

"Có chút, vừa ký hợp đồng với một bộ điện ảnh mới, lát nữa phải đi họp."

Oh, chị xem kịch bản lâu như vậy cuối cùng quyết định rồi.

"Bộ phim lập tức quay à?"

"Không, sang năm cơ... Đúng rồi, tối nay em về sớm một chút."

"Ơ, chị lại mua gì ngon à?"

"Không phải mua, tối nay chị xuống bếp nấu canh cho em."

"Wow, wow, canh gì vậy?"

"Về nhà rồi biết."

"Ừm, em nhất định lăn về sớm."

"Đồ hư hỏng nhà em." Chị khẽ cười một tiếng rồi cúp máy.

Có một cổ ngọt ngào từ đáy lòng tôi dâng lên, sao tôi lại có cảm giác đang nói chuyện yêu đương thế này?

Lúc về nhà nhìn thấy chị ở phòng bếp bận bịu, vừa hỏi mới biết hôm nay bên sản xuất bộ phim nói mấy tuần này công chiếu, phòng vé đã vượt quá mong đợi, bên rạp chiếu phim còn dự tính tăng thêm thời lượng chiếu. Chị biết được chuyện này liền rất vui, dù sao mấy bộ phim trước của chị cũng không tính gọi là quá ăn khách.

"Với lại cũng muốn bồi bổ thân thể cho em, lúc chị ngủ ôm em phát hiện em càng lúc càng gầy." Lúc đợi nước sôi, chị xoay người lại nói với tôi. Tôi nghe thấy phải nói là quá cảm động!

Nhưng mà cảm động thì cảm động, tôi nhìn thấy chị bỏ thẳng xương sườn vào nồi áp suất, vội vàng ngăn cản chị, "Này, chị không chần qua à?"

"Chần?" Chị tựa như chưa từng nghe qua từ này vậy.

"Đúng vậy, chị xem phần xương này vẫn còn ứa máu, phải đem phần xương sườn này nhúng qua nước sôi một lần, để đi máu, đi mỡ."

Thấy chị đầu óc mơ hồ, tôi chỉ đành cầm tay dạy chị.

Có điều, thế này cũng siêu tốt, tôi đứng ở sau lưng chị nắm cổ tay chị, thân mật dán chặt với cơ thể chị như vậy, có chút chộn rộn.

"Ngày trước mẹ chị cũng cầm tay chị như thế này dạy chị nấu ăn." Chị cúi đầu thở dài.

Đây là lần thứ hai chị nhắc đến người nhà với tôi, toàn bộ chút trông ngóng sang núi khác của tôi đều bị kéo trở lại, "Vậy sao lại không dạy chị nữa?"

"Chị không thích học! Mẹ chị nấu ăn rất ngon, chị học nó làm gì, cả đời này đợi ăn thì được rồi!"

Tôi không lên tiếng, biết chị còn nói tiếp.

"Thế nhưng, đợi lúc chị muốn học, bà lại không thể dạy chị nữa." Giọng của chị đột nhiên trở nên khàn khàn, "Năm chị vừa lên đại học, bà đi rồi."

Tôi ngờ vực hỏi: "Đi rồi? Đi đâu?"

"Bị ông trời dắt đi rồi." Có lẽ chuyện này đã qua quá lâu, chị cũng không có khóc lên, nhưng viền mắt âm ỷ vẫn còn có chút ửng đỏ.

Tôi đau lòng, vì chị mà đau lòng, hoá ra... "Chị bây giờ xuất sắc như vậy, mẹ chị ở trên trời nhìn thấy cũng sẽ rất vui mừng."

Chị lắc đầu, nhưng lại không nói gì.

Tôi ước chừng đã ăn ba chén canh lớn, lại gặm N cục xương, chị mới lộ ra vẻ mặt hài lòng.

Chị cũng ăn một miếng nhỏ, sau đó chậm rãi nói: "Mùi vị của món canh này có chút giống với canh mẹ chị nấu... Chị có lỗi với mẹ, chị không thực hiện được ước nguyện của bà."

"Mẹ chị có ước nguyện gì?"

"Mẹ chị lúc đi học thành tích rất tốt, vốn có thể vào được đại học P, nhưng thời đại đó coi trọng giai cấp, bởi vì bà xuất thân từ tầng lớp thấp nên không được học đại học, cho nên bà một lòng bồi dưỡng chị muốn chị vào được đại học P. Thế nhưng chị không được di truyền gen thông minh của mẹ... Lúc đầu chị báo danh vào trường Trung Hý, mặc dù mẹ chị không nói gì nhưng chị biết bà rất thất vọng. Chị nghĩ cho dù chị có thành công hơn nữa, mẹ chị ở trên trời nhìn thấy cũng sẽ không cảm thấy vui."

Nghe thấy lời này của An Tâm, trái tim tôi nhảy thình thịch lên, tôi có chết cũng không ngờ đến nỗi áy náy lớn nhất trong lòng chị đối với mẹ lại là... Đây có phải là duyên phận khác của chúng tôi không?

Chần chừ chốc lát, tôi đứng dậy đi về phòng mình, chị có chút khó hiểu vì sao tôi đột nhiên bỏ đi.

Mãi đến lúc tôi từ trong thùng đồ lật tìm ra bằng tốt nghiệp đại học đưa cho chị, chị nhìn thấy mấy chữ mạ vàng viết lớn bên trên... Chợt ngẩng đầu lên nhìn tôi, vẻ mặt không dám tin.

Tôi cười gật đầu, chỉ vào mặt mình nói: "Tốt nghiệp chính quy chuyên ngành tài chính đại học P, xin chỉ giáo nhiều."

Đêm đã khuya, hai chúng tôi nằm trên giường, chị giống như thường ngày đưa đầu tìm kiếm trên cổ tôi vị trí nằm thoải mái, một tay vắt lên bụng tôi.

"Hựu Hựu, em vì chị mà vứt bỏ nhiều thứ như vậy, em có cảm thấy..." Tôi đem chuyện lúc đi tìm việc kể cho chị nghe.

"Đừng hỏi em có đáng hay không, đây không cách nào so sánh được, em chỉ biết em không làm như vậy, sẽ hối hận."

"Ừm, chị sẽ không để em hối hận." Cánh tay đang gác trên bụng tôi đột nhiên siết eo tôi thật chặc.

"Mẹ chị ở trên trời nhất định sẽ rất vui, con gái của bà mặc dù không vào được đại học P, nhưng đã tìm cho bà một người con rể đại học P nha... Ây da!"

Chị hung hăng nhéo eo tôi một cái, rõ thật là đau cũng thấy vui.
« Chương TrướcChương Tiếp »