Chương 78: Lưu luyến giường chị

"Xin lỗi, xin lỗi, em không cố ý." Tôi liên tục nói lời xin lỗi, trán vịn đầy mồ hôi.

Môi chị giật giật mấy cái, mới nhịn được cơn tức giận xuống, nhưng gương mặt ửng đỏ kia thoáng cái biến mất, "Đem tay... bỏ ra."

Hic, tôi mới phát hiện cái tay đáng chết của mình vẫn đặt trên đùi người ta. Tôi vội vàng rút tay về, giống như bốc phải khoai lang nóng.

"Vô cớ lấy lòng ~ Em lại định giở trò quỷ gì đó?" Người nào đó cố lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt nghi ngờ.

Aww, đúng là không có gì gạt được chị.

"Em đã suy nghĩ kỹ rồi, em làm hư con gấu bông của chị, nên dũng cảm chịu trách nhiệm, em..."

Lời còn chưa nói xong, chị đã lộ vẻ giận dữ, "Dũng cảm? Chỗ chị là hang hùm miệng cọp gì à?"

Coi cái miệng ngu của tôi kìa, cố gắng nặn ra nụ cười trên mặt, "Không, không, là em chủ động, tự nguyện, mong muốn được lên giường chị."

Nói xong câu này, hai chúng tôi đều đột nhiên ý thức được sự mập mờ trong "ý tứ" câu nói, vì vậy bốn mắt lúng túng nhìn nhau. Mặt tôi nóng lên, không biết chị có thế không?

"Em nên đi chuẩn bị cơm tối đi!" Người nào đó đột nhiên khôi phục khí tức nữ vương của mình, nâng cánh tay lên chỉ về hướng nhà bếp.

"Oh, vâng!" Tôi lại lập tức biến thành "nô tài" thật thà mang tạp dề vào, đến tủ lạnh lấy đủ loại nguyên liệu ra, chuẩn bị bắt tay làm món mỳ Ý. Bởi vì hôm trước chị nói ăn món Trung chán rồi, cho nên tôi quyết định thử làm món Tây xem sao. Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi làm mỳ Ý, chỉ mong đừng làm hỏng.

Cũng không phải là sợ chị mắng, chỉ là... Tôi thích cái cảm giác nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của chị sau khi ăn món ăn do chính tay tôi nấu, vẻ mặt tràn đầy nụ cười, luôn khiến lòng tôi có một loại cảm giác hạnh phúc. Trước đây chưa từng trải nghiệm qua, hoá ra, bỏ công vì người mình thích, cũng là một niềm vui. Đối với điểm này, tôi ngược lại rất hiểu cho Vương Cảnh Cảnh.

"Món mỳ này... có thể được bao nhiêu điểm?" Tôi căng thẳng nhìn chị.

Chị khịt khịt mũi, mắt đảo một vòng, "60 điểm đi!"

Ôi, vừa đủ điểm à! Tôi nhụt chí, lẽ nào tôi thật sự không ứng phó nổi món Tây à?

"Song xét thấy thái độ phục vụ của em rất xuất sắc, đặc biệt cho em thêm 20 điểm!" Chị hệt như đang ghẹo con nít, giơ ngón trỏ và ngón giữa ra làm thành hình chữ V.

Sặc, tiêu chuẩn phục vụ của tôi luôn cao, mới không cần thêm 20 điểm đó. Bữa ăn này làm không tốt, tôi vui không nổi.

Chị nhìn thấy tôi vẫn còn ủ rũ, dường như muốn nói cái gì nhưng ngừng lại hai giây, từ bên phía đối diện tôi đứng dậy, đi sang kéo chiếc ghế bên cạnh tôi ngồi xuống. Tay trái khẽ đặt lên trên bàn tay phải tôi, "Ai yo, chị cố ý chọc em thôi, món mỳ Ý này hệt như nhà hàng làm, vô cùng ngon, thật đó."

Mặc dù tôi biết chị nói quá, nhưng thật đúng là được an ủi bớt. Tôi ngẩng đầu lên đón ánh mắt chị, lại lấy tay trái đặt lên bàn tay chị, "Em hứa lần sau sẽ làm ngon hơn!"

Chị hơi hơi lắc đầu, "Thực ra, chị không để ý mấy đến chuyện ăn gì, em cũng đừng quá bận tâm đến chuyện này." Thấy tôi lại định vội vàng hứa cái gì nữa, chị lập tức lấy ngón trỏ tay phải đặt lên môi tôi, "Xuỵt ~~~" Sau đó mắt trái dí dỏm nháy một cái, "Chỉ cần là em nấu, món gì chị đều thích."

God! Tôi thất thần đôi chút, đại minh tinh của tôi ơi, chị phóng điện gϊếŧ người không đền mạng à!

Lấy lại tinh thần, một cổ ấm áp nồng nặc dâng lên trong lòng, cảm giác tự hào được vào bếp làm cơm cho nữ vương thăng hoa lên. Lúc này, trái tim của hai chúng tôi gần nhau đến như vậy, tôi có thể cảm giác được tôi ở trong lòng chị đã có chút chút địa vị.

Buổi tối trước khi đi ngủ, tôi liếc máy tính một lúc, tin tức kia của Khoai Sọ đã phát triển thành "Thí sinh lọt top 10 Mị Lực Nữ Thanh bị giám khảo công kích, miễn cưỡng nở nụ cười nén nước mắt bước xuống sân khấu". Woa, ngay cả người khởi xướng là tôi đây cũng không thể không cảm thán bản lĩnh thêm mắm thêm muối của truyền thông.

Tắt máy máy tính, sau khi vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ thì ngoan ngoãn bò lên giường người nào đó. Còn người nào đó vẫn đang trong nhà vệ sinh riêng của mình chà cái gì đó không biết, tôi thì bắt đầu những trải nghiệm hoàn toàn mới.

Quá kích động, chiếc gối này, ra giường này, tấm chăn này đều là mùi vị của đại minh tinh nhà tôi, thơm ngào ngạt oh ~ Tôi ngồi bên trên nhúng nhảy hai cái, ừm, đàn hồi hơn giường tôi ~ Còn nữa, chiếc giường này thật lớn, ba người nằm còn dư dả. Tôi happy lăn qua lăn lại trên giường, trên miệng như có như không la lên những câu cảm thán.

"Yeah... Wow... Là lá la..."

Đắc ý vênh váo đến mức hoàn toàn quên mất trong phòng vẫn còn một người nữa.

"Em phát bệnh thần kinh gì vậy???" Một giọng nói đột nhiên từ xa xôi bay đến.

Tôi vội vàng bật người dậy, bị người ta bắt ngay tại trận thật là xấu hổ.

Ối... người nào đó bĩu môi đứng ở bên cạnh giường, đen mặt nhìn tôi. Bỗng nhiên, ánh mắt chị ngưng lại, từ trên mặt tôi dời xuống phía dưới... Tôi vừa cúi đầu xuống, mặt đang thối còn thối hơn ah, tôi lúc này đang mặc váy ngủ, hai chân mở rộng... để lộ quần trong, quang quang rộng mở!

"Háo sắc, đồ háo sắc!" Tôi kép chân lại, xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống. Đáng tiếc không có lỗ, chỉ đành lật chăn chui vào làm ổ. Sau đó, ló đầu ra, mắng hai câu, lại trốn vào.

Ấy? Bên ngoài không có động tĩnh, chị sẽ không tức giận chứ? Bà chị, ba ngày thì hai ngày mắng tôi háo sắc rồi, tôi cũng không giận nữa, chị độ lượng đừng có mà nhỏ nhen như vậy.

Đang mãi nghĩ, đầu kia của ổ chăn bị người ta xốc lên, sau đó người nào đó lên giường. Sau đó nữa, mông tôi bị người ta đạp một cái.

"Đi tắt đèn!" Người nào đó lạnh lùng ném cho một câu.

Tối hôm đó tôi ngủ rất say, cũng không biết rốt cuộc là chị ôm tôi từ lúc nào, chỉ là đợi đến sáng ngày hôm sau lúc tôi mở mắt ra mới phát hiện, chị đang gối lên cánh tay trái tôi ngủ say. Sặc, thảo nào ngay cả trong mơ tôi cũng cảm giác được cánh tay mỏi muốn chết. Tôi thử rút tay ra khỏi đầu chị, mới xê dịch, người đẹp nằm trong lòng bất mãn vặn vẹo người, lông mi cong dài khẽ run mấy cái, hơi hơi mở mắt ra, lại hung hăng nhắm lại, lẩm bẩm một tiếng, ôm cánh tay ngang hông tôi càng chặt hơn.

Hiếm khi được thấy chị đáng yêu như vậy, bộ dạng luyến tiếc tôi. Tôi nhất thời động tâm nảy sinh ý trêu chọc chị, hơi khom người xuống, khẽ cắn lên chóp mũi nhỏ của chị một cái.

Chị đầu tiên là nhăn mũi lại, sau đó mở mắt ra, mặc dù mặt mày vẫn còn buồn ngủ, nhưng vẫn rất nữ vương nói ra một câu, "Không phải đã nói với em rồi, chỉ có thể là chị ôm em, em không thể đυ.ng chị."

"Oh!" Miệng tôi thật thà đáp lời, trong lòng lại có suy tính khác.

Từ sau hôm đó, tôi đều ngoan ngoãn làm "Teddy bản nâng cấp" của chị, mỗi tối đúng giờ đúng giấc bò lên giường chị, sáng sớm cố gắng hết mức không đánh thức chị bò khỏi giường đi làm.

Công việc cũng không mấy nặng nhọc, ngoại trừ lo công việc tuyên truyền trên mạng cho cuộc thi của Khoai Sọ, thì là ở bên Khiết Khi dự các buổi họp với bên tạp chí Party Thời Thượng, thỉnh thoảng có buổi chụp trang bìa cho tạp chí. Đương nhiên, có lúc thấy nhân sự tuyên truyền cho nhóm Shining không đủ, tôi cũng phải chủ động hỏi xin anh Phong làm mấy việc đơn giản. Xém chút thì quên, sau khi tôi về Bắc Kinh, hễ tổng giám đốc Chung mở họp đều sẽ kêu tôi đến làm thư ký ghi chép buổi họp. Công việc mặc dù lộn xộn, nhưng vừa hay tôi mượn cơ hội này hiểu sâu hơn về công năng của các bộ phận trong công ty và tầng lớp quản lý có quyết sách như thế nào.

Trong thời gian này Mạch Kỳ có đến công ty một lần, tôi cũng không cho cô ấy sắc mặt dễ coi. Phương Di càng thấy tôi chướng mắt, luôn muốn bắt lỗi tôi.

Có một hôm, sau khi tôi cùng Khiết Nhi tham gia một buổi Thanks Party cuối năm của một thương hiệu có tiếng trong nước, đưa cô ấy về nhà. Chồng cô ấy đi công tác rồi, nên cô ấy giữ tôi lại trò chuyện. Hai chúng tôi tám tám thì nói đến chuyện tôi và Phương Di không hợp nhau, Khiết Nhi khẽ hừ một tiếng nói: "Đừng sợ, nếu cô ta thật sự dám chọc vào em, chị biết làm thế nào để đáp trả cô ta, tay chị có thể nắm được thóp của cô ta."

Thấy vẻ mặt tò mò của tôi, Khiết Nhi nở một nụ cười thật giả tạo, "Cô ta và Mạch Kỳ có chút chuyện hư hỏng..."