Chương 77: Nhất định phải nằm trên

"Nhìn em mặt mày ủ ê kìa, có chuyện gì buồn nói cho chị đây nghe xem." Lưu Giai ngồi xếp bằng trên ghế sô pha trong phòng khách nhà mình, dùng bộ dạng đại tỷ nhìn tôi. Tiếp xúc lâu mới phát hiện, con người Lưu Giai siêu thú vị, cũng không phải chỉ đơn giản trên mặt luôn viết một chữ LV thật lớn.

Sau một hồi than ngắn thở dài, tôi ôm bụng khổ tâm cầu cứu chị ta, "Chị và An Tâm quen biết nhau lâu như vậy, chị nhất định hiểu chị ấy hơn em, chị giúp em phân tích chút đi, em rốt cuộc làm gì mất lòng chị ấy."

Sự tình là từ hôm chúng tôi từ Thượng Hải về. Bởi vì đồng ý với đại minh của tôi đợi chị buông bỏ tình cảm với người bạn trai trước, thì sẽ cân nhắc tiếp nhận tình cảm của tôi, ngoài vui mừng tôi còn quyết định thời gian này sẽ không giở trò nữa, mà tương kính như tân với chị, với mục tiêu dành được sự tin cậy từ chị, tăng thêm thiện cảm của chị với tôi.

Mỗi ngày, sau khi tan làm, việc đầu tiên tôi làm là sẽ nhanh chóng về nhà, rồi chuẩn bị bữa tối cho chị. Ngoài ra, dọn dẹp vệ sinh, sắp xếp lại phòng ốc, nộp tiền nước, tiền gas, toàn bộ những việc lặt vặt đều do tôi ôm hết. Tôi muốn cho chị biết, tôi là một Hựu Hựu giỏi giang, một Hựu Hựu có trách nhiệm.

Ai ngờ, chị không những không cảm kích, còn tỏ ra bực bội với tôi. Tôi tự mình kiểm điểm lại xem, có lẽ mình làm vẫn chưa đủ tốt. Vì vậy tối hôm qua, sau khi đợi xem được Khoai Sọ thuận lợi vào top 10 toàn quốc, thì chủ động đến phòng chị, hỏi chị còn cần tôi làm gì không.

"Ừm..." Chị đang đắp mặt nạ, không nghĩ đến tôi lại có tinh thần phục vụ như vậy, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nghiêm túc suy nghĩ.

Haha, thảo nào trước giờ chị đều trốn trong phòng đắp mặt nạ, ngay cả đứa say mê chị hết thuốc cứu như tôi đây cũng không thể không thừa nhận, bộ dạng đại minh tinh của tôi sau khi đắp miếng mặt nạ lên cũng buồn cười như bao người.

"Nghĩ ra rồi!" Chị lấy miếng mặt nạ xuống, vò lại ném vào sọt rác, sau đó cũng không xoay mặt về hướng tôi, mà lại nhìn về hướng giường chị, "Chị bây giờ ngủ không có gấu bông ôm không thoải mái, em đến thay trách nhiệm của nó đi!"

Hả?! Cái gì... Sau khi Lưu Giai đem con gấu bông nguyên gốc của chị về, là chị chê nó nhuộm lại màu quá khó coi, nên để nó ở một góc trống trong phòng.

"Không phải em đã mua một con mới đền cho chị rồi sao?"

Đôi mắt chị xoẹt qua một tia gian xảo, nâng cằm lên, lộ ra nụ cười quyến rũ hệt như hồ ly, "Hôm đó ở Thượng Hải ngủ chung giường với em... Chị nghĩ kỹ lại, phát hiện ôm tay em cảm giác không tệ, hơn nữa em có nhiệt độ cơ thể ah, coi như là bản nâng cấp của gấu bông." Chị càng nghĩ càng vui, nhưng không quên nói bổ sung: "Nhớ lấy, tính năng của em là để chị ôm, cho nên không được phép động tay động chân với chị."

Cái gì? Còn tính năng? Tôi một mặt căm giận, bà chị thật sự biến tôi thành công cụ sai khiến à? Người ta thường nói nước chảy xuống chỗ thấp, người leo lên chỗ cao. Sao tôi sau khi từ trở thành vυ" em lại thê thảm biến thành đồ vật có tính năng đặc biệt rồi.

"Em không làm!" Tôi kịch liệt phản đối nói: "Chị bắt nạt người!"

Mặt chị hơi biến sắc, nhưng không nói lời nào, hai chúng tôi đều rơi vào khoảng im lặng dài.

Hừ, đừng nghĩ hù doạ được tôi, dù sao tôi đã hạ quyết tâm rồi. Quan hệ còn chưa thiết lập nữa, đã ký trước hiệp ước không bình đẳng như vậy rồi, tôi dù thế nào cũng không chấp nhận.

"Không làm cũng được, chị đổi một yêu cầu khác, sau này... mỗi ngày em không được phép nấu trùng món." Chị dùng giọng nói hơi trầm xuống, phá vỡ sự im lặng trong thời gian dài. Tôi cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, xem ra vị nữ vương lạnh lùng này cũng không định lập tức trấn áp thế lực phản kháng thấp cổ bé họng như tôi đây, mà cố ý đưa ra đề khó cho tôi, muốn để tôi biết khó mà lui. Cao tay!

Nhưng đáng tiếc, tôi cứ thích lựa đường khó mà đi.

"No problem!" Tôi trả lời chắc như đinh đóng cột, sau đó thong dong rời khỏi phòng chị.

Đợi về đến phòng tôi, đóng cửa lại, lập tức lên mạng tìm kiếm thực đơn các kiểu. Trời ạ, muốn mỗi ngày đều không được trùng lặp, nghe mà sao giống mẹ chồng ác ôm làm khó dễ nàng dâu vậy.

Kể xong những chuyện này, tôi vẫn còn mang theo nỗi căm hận, "Chị đứng ở góc độ người thứ ba phân xử cho em đi, chị ấy có phải là đang lên mặt hay không, cố ý làm khó em." Nói xong cầm lấy quả táo đỏ tươi trên bàn, hung hăng cắn một phát.

Lưu Giai lắc đầu như có điều suy nghĩ, đột nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi, cười gian manh nói: "Cô bạn nhỏ ngây thơ, em ấy là đang "dụ dỗ" em đó."

"Dụ dỗ?" Tôi nghe mà giật mình, động tí là nổi cáu với bạn, ném đồ, có ai dụ dỗ như vậy không?

"Haizz, tính khí của em ấy, em có thể trông cậy em ấy mặc váy ngủ gợi cảm vẫy tay gọi em: 'Tiểu Hựu Hựu thân yêu, người ta thích em như vậy, em đến ngủ với người ta được không?' "

Ối, tôi nổi da gà lên cả rồi, không nhắc đến căn bản không cách nào trong đầu tưởng tượng ra được bộ dạng An Tâm như vậy, chỉ là giọng điệu buồn nôn muốn chết kia của Lưu Giai làm tôi mắc ói.

"Em thấy em ấy nổi cáu với người khác bao giờ chưa? Em thấy em ấy cố ý làm khó dễ ai bao giờ chưa?" Lưu Giai nhìn gương mặt vẫn chưa thông suốt của tôi, bộ dạng như hận sắt không thể rèn thành thép, "Em ấy không cần con gấu Teddy lúc trước nữa, muốn ôm em, không phải là đang ám chỉ cho em, em đang dần dần thay thế người cũ sao? Đồ ngốc ~"

Ấy? Phải không? Lý giải như vậy đúng không?

"Em ấy đã khó xử bao nhiêu, mới mở miệng bảo em lên giường em ấy, em thì giỏi rồi, cự tuyệt ngay tại chỗ."

Ơ? Đúng không? Có thể tiếp thu như vậy không?

"Nếu là tôi á, đạp một phát bay em rồi."

Ah! Ah! Ah! Tôi đột nhiên nhận ra được mình đã bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một rồi.

Muốn đấm tường ah! Khóc không ra nước mắt luôn!

"Nhóc con, tôi đã giải thích cho em đến đây rồi, lúc về làm thế nào để cứu vãn thì tự mình nghĩ lấy nhé!" Lưu Giai xoa xoa đầu tôi, thật sự tự xem mình là thầy giáo truyền dạy cho người ta.

Lưu Giai tiễn tôi ra cửa, phút cuối đột nhiên thần bí thì thầm bên tai tôi: "Mạnh mẽ lên, sau này... nhất định phải nằm trên."

Hả??? Có ý gì?

"Tôi cược với Tiểu Mai một nghìn tệ, cô ấy nói đứa ngốc như em tương lai khẳng định là bị An Tâm đè bên dưới, tôi không phục, tôi nói đừng nhìn người qua khe cửa, Hựu Hựu em tuyệt đối nằm trên." Bộ mặt hóng chuyện đó của Lưu Giai làm tôi nghẹn lời, thế nhưng không ngờ tới người nghiêm chỉnh như chị Mai cũng hùa theo chị ta làm càng, thật sự là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng mà!

Lưu Giai không biết tôi đang oán thầm chị ta, còn tưởng rằng tôi đang cảm động, đắc ý chớp chớp mắt, "Tôi đứng về phía em, đủ nghĩa khí chưa!"

Lúc này tôi đổi sang muốn cào tường, sao lại có loại người như vậy chứ!!!

Sau khi về đến nhà, trong phòng không có ai, đang định làm bữa trưa cho chị, nhìn thấy trên tủ lạnh dán một mảnh giấy nhỏ: Chị đi tập yoga, buổi trưa em tự ăn đi!

Hơ, khoé miệng tôi cong lên. Chị từ lâu tốn hơn một nghìn tệ báo danh lớp yoga, nhưng cho đến bây giờ, tổng cộng đi tập chỉ có hai buổi. Nếu không phải tôi không có hứng thú với loại "vận động chậm" này, sớm đã đi thay chị rồi.

Chị không ở nhà, tôi cũng không có tâm tư nấu cơm, lấy đồ ăn thừa tối qua ra hâm nóng lại giải quyết bao tử. Sau đó lên mạng, quan tâm đến cuộc thi "Mị Lực Nữ Thanh".

Các thí sinh ở khu vực Thành Đô vẫn như cũ có năm người vào top 10, chiếm giữ một nửa giang sơn. Trong ba người có nhân khí cao lúc trước, "Tiểu Vương Tổ Hiền" bị loại rồi; Văn San vào top 10, nhân khí có hơi xuống; còn Kim Duyệt ngược lại càng chiến càng hăng, đặc biệt là độ hot trên mạng tương đối cao, bài
quả thực trở thành kiệt tác tạo hit của cô ấy. Nhớ đến buổi sáng cô ấy đến tìm Khoai Sọ đi luyện tập... Thảo nào vừa hát vừa nhảy cũng không mệt.

Còn Khoai Sọ, cũng không kém. Lên mục tin tức riêng của "Mị Lực Nữ Thanh" Đài Quả Xoài, nhân khí của cậu ta bay lên vị trí số 3. Nhưng mà... trong trận đấu hôm qua, ban giám khảo cuối cùng không thể chịu đựng nổi việc cậu ta cứ hát bài mình tự sáng tác nữa. Ngồi trên ghế giám khảo là một nữ DJ nổi tiếng thẳng thắn phê bình cậu ta, xin đừng làm thẩm mỹ của mọi người mệt mỏi nữa. Khoai Sọ không có phải ứng gì quá gắt, chỉ nói tiếng cảm ơn ý kiến của huấn luyện viên.

Ôi? Đầu tôi đột nhiên nảy một idea.

Điện thoại cho Khoai Sọ dặn dò đôi câu, lập tức liên lạc với admin bên Qiandu Bar, không phải là ban admin mới đúng. Số lượng thành viên trên Qiandu tăng vọt, chuyện phiền phức trong Bar của tăng lên, một mình admin chính không thể xử lý nổi, vì vậy thành lập ban admin. Sau khi admin chính báo cho tôi danh sách, tôi tỉ mỉ xem thông tin của bọn họ và lịch sử đăng bài. Không được phát ngôn quá khích, không cần có sức kêu gọi, cũng không được quá non nớt, cuối cùng chọn ra được ba người. Như vậy, mọi người thay nhau lên mạng, bảo đảm có thể kịp thời xử lý công việc.

Tôi nói với ban admin, đối với lời trỉ trích công khai của ban giám khảo, Tiểu Dụ rất buồn. Cậu ấy không ngờ rằng bản thân luôn kiên trì với ước mơ ban đầu của mình, thực hiện nó lại khó như vậy. Nhưng cậu ấy quyết định trận đấu tiếp theo vẫn hát bài mình tự sáng tác, mặc dù rất có thể sẽ là lần cuối cậu ấy được đứng trên sân khấu biểu diễn. Tôi nói không có gì sai, vừa rồi Khoai Sọ thật sự đã nói với tôi như vậy, chẳng qua tôi truyền đạt lại có hơi mang tính xúi giục.

Một phút sau, ban admin đã đính kèm một bài viết ở đầu trang ——

Tiêu đề: Tiểu Dụ yên tâm hát, chúng tôi yêu bài hát gốc!

Nội dung: Cuộc thi tối qua tin tưởng mọi người đều đã xem rồi, đối với trỉ trích ngang ngược của ban giám khảo, mọi người đều cảm thấy rất buồn cười. Làm thẩm mỹ mệt mỏi? Cả ngày nghe mấy trăm bài cover lại không mệt, Tiểu Dụ dùng tâm sáng tác cô ấy mới nghe có mấy lần đã thấy mệt rồi.

Nói cho đúng, cô ấy đây là đang chèn ép người trẻ tuổi ôm giấc mơ đơn thuần đối với âm nhạc; nói lớn ra, sở dĩ giới ca đàn hôm nay không có nổi một nhân vật tai to mặt lớn, chính là vì thiếu bài hát gốc.

Thân là fan của Tiểu Dụ, chúng tôi cũng không hề muốn đả kích ai.

Nhưng, chúng tôi muốn nói: Tiểu Dụ, chị yên tâm dũng cảm hát bài hát mà chị viết, tụi em yêu ca khúc gốc. Chị chỉ cần lo hát thật tốt, chuyện vote toàn bộ giao cho tụi em.

Bạn xem tôi nói fan đều là nhân tài ẩn dật mà, tôi chỉ cần chỉ điểm một chút là được.

Mấy phút sau làm mới lại bài viết, ôi, đã mười trang bình luận rồi. Phải nói là mọi người đều tinh thần phấn chấn, ai cũng đều cam đoan nhất định sẽ động viên người bên cạnh mình dùng hết sức vote cho Tiểu Dụ, để cậu ta có thể đi được xa hơn trên sân khấu này.

Đừng nói, tôi xem cũng có chút cảm động.

Mấy tiếng sau, đài Quả Xoài đăng lên một tin mới —— Giám khảo ác lời vu khống Tả Tiểu Dụ, dẫn tới dân mạng vô cùng bất mãn!

Tôi đã dự liệu được việc đài Quả Xoài sẽ đem chuyện này đi xào ráng, chỉ là tốc độ phản ứng của bọn họ nằm ngoài dự liệu của tôi. Hơn nữa như vậy có thể đoán định, tuyên truyền của đài Quả Xoài cũng thường nằm vùng trên Qiandu Bar.

Nhìn màn hình máy tính, đang suy nghĩ làm sao để tăng thêm độ hot, tiếng mở cửa vang lên.

Nữ vương về rồi, tôi vội vàng đi tiếp giá.

"Chị có mệt không, khát nước rồi nhỉ!" Trên tay tôi bưng một ly nước, ngoắc ngoắc đuôi nịnh nọt tiến lên nghênh đón.

Chị ném túi xách lên sô pha, người cũng theo đó nằm xuống đó, khua tay với tôi, "Đã uống ở phòng Gym rồi."

Oh ~ Tôi bĩu môi, tiếp tục lấy lòng nói: "Đây là trà bưởi mật ong em pha cho chị, bên trong đều là tình yêu của em đó!"

Có thể những ngày này không nhìn thấy bộ dạng không da không mặt của tôi, chị có chút không thích ứng, hơi ngẩn ra, sau đó nhận lấy ly nước, hớp một miếng nhỏ.

Ơ, uống có một hớp nhỏ vậy thôi à, tôi cầm ly trà trên bàn lên, ừng ực uống hết.

Có thể thật sự mệt, chị lười biếng dựa người trên ghế sô pha, nhắm mắt dưỡng thần.

"Chân có mỏi không, em bóp chân cho chị." Tôi tiếp tục phát huy tác phong không da không mặt, cũng không đợi người ta đồng ý, tự chủ động gác một chân của chị lên đùi mình.

Thấy chị không đồng ý cũng không cự tuyệt, tôi bắt đầu bóp bắp chân chị. Tôi lúc thì bóp bóp ấn ấn, lúc thì nhẹ nhàng vỗ vỗ, lúc thì lại dùng lòng bàn tay xoa xoa... Hi, vừa mới tìm trên mạng, vừa học vừa thực hành.

Nhưng mà, dường như "tay nghề" cấp tốc của tôi đây cũng không tệ, vẻ mặt người nào đó rất hưởng thụ.

Tôi càng vui mừng, xuống tay càng dùng lực.

"Ah ~" Tiếng rên nhẹ bổng từ trong miệng chị truyền đến, chị bất thình lình mở mắt ra.

Thảm rồi, tôi hồi thần lại mới phát hiện, vừa rồi kích động lại dám bóp lên đùi chị.