Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chút Chuyện Hư Hỏng Của Giới Giải Trí

Chương 76: Tình yêu trong vỏ trứng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi không có phiên dịch cho An Tâm nghe, từ chối ý tốt của nhà biên kịch Hollywood. Ánh mắt đối phương có hơi ngi hoặc, tôi lập tức giải thích nói gần đây trên An Tâm dính phải một ít scandal, nếu như bị truyền thông phát hiện hai người cùng đi ăn tối, nhất định sẽ lại viết lung tung.

Đối phương như hiểu ra, chuyện này coi như thôi.

Đợi sau khi anh ta rời đi, tôi mới đem lời mời ăn tối vừa rồi nói với mọi người. Lưu Giai sờ sờ đầu của tôi, trêu ghẹo nói: "Cái đầu nhỏ của em, thật lanh lợi nha! Cân nhắc chuyện đến chỗ tôi làm thủ hạ không?"

Khiết Nhi ở bên cạnh lập tức lên tiếng: "Ơ, chị Lưu, đào người ngay trước mặt tôi à? Sẵn đào luôn cả tôi đi luôn ha."

Mọi người cùng cười phá lên.

Tôi cùng Khiết Nhi về đến khách sạn, cô ấy đi tẩy trang, tôi thì bắt đầu viết bài cô ấy tham gia Liên hoan phim đăng lên blog.

Cô ấy tẩy trang xong đi đến bên cạnh tôi nhìn nhìn, hài lòng gật đầu, sau đó hệt như thờ ơ hỏi: "Em nói cho chị nghe, em rốt cuộc vì sao lại vào cái giới này vậy?"

Hả? Tôi cố làm ra vẻ bình tĩnh, vừa đánh chữ vừa cười nói: "Hi, vì bát cơm thôi, lăn lộn khắp nơi thì lăn vào đây."

"Đừng nghĩ lừa được chị ~" Khiết Nhi làm bộ dạng già dặn, không ai có thể qua mắt, ngồi vào chiếc ghế bên cạnh tôi, "Mau, thật thà sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm phạt." Không biết từ khi nào, Khiết Nhi nói chuyện với tôi lại thoải mái như vậy rồi.

Tôi đoán mình không thể lừa gạt cô ấy nổi rồi, thở dài nói: "Có người nói, em không thích hợp lăn lộn trong giới giải trí, em càng muốn lăn lộn cho người ta xem."

"Ừm, con người sống chỉ được một lần!" Khiết Nhi làm bộ dạng vô cùng thấu hiểu, "Lúc chị mới vào nghề cũng có người nói chị là ca sỹ một album, chị càng muốn cho bọn họ xem xem, chị có thể trụ ở giới ca đàn này bao lâu." (Chú thích: Ca sỹ một album = ca sỹ phát hành một album vì lượng tiêu thụ không tốt nên chìm ngỉm)

Đột nhiên, Khiết Nhi đứng dậy bóp chặt vai tôi, "Được, hai chúng ta phải thật cố gắng, để những người coi thường chúng ta phải hối hận!"

Sặc... Sau khi biết được chân tướng sự thật từ Lưu Giai, nỗi tức giận của tôi sớm đã tiêu tan rồi!

[Đến phòng chị] Tôi đang trò chuyện với cô gái cùng phòng, lại bị nữ vương triệu kiến.

Tôi đoán chắc chị cũng sẽ hỏi câu gần giống với Khiết Nhi, trong lòng dự tính trả lời làm sao cho chu toàn chuyện này.

Ai ngờ, chị kéo tôi vào phòng ngồi xuống, lại không nói lời nào, chỉ quét mắt tới lui trên mặt tôi, giống như từ trên mặt tôi thì có thể nhìn ra được cái gì vậy.

Được rồi, chủ động ra quân mới có thể nắm được thế chủ động, tôi không đợi chị mở miệng thì chủ động khai báo: "Thực ra... tháng 7 vừa rồi em đã tốt nghiệp đại học, năm ngoái đến đoàn phim là do hiếu kỳ, muốn trải nghiệm cuộc sống quay phim. Theo lý em hẵn nên vào một công ty làm thành phần trí thức gì gì đó, nhưng nhớ đến chuyện ở đoàn phim bị các chị trách oan thì ấm ức, người của giới giải trí thì ngon lắm à, thì có thể tuỳ tiện vu oan cho người khác à! Cho nên, em quyết định cũng vào giới giải trí làm việc, có thể trong tiềm thức là muốn gặp chị, giải oan cho mình..." Ngoài chuyện tôi là fan của chị, những chuyện khác tôi đều một năm một mười nói cho chị biết.

Sau khi nói xong, tôi cúi đầu không dám nhìn chị, đợi nữ vương xử trí.

"Ngẩng đầu lên ~" Chị dùng giọng điệu vô cùng lạnh lùng ra lệnh.

Tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng này, thân thể cứng đờ, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy chị ngồi đối diện tôi ở chiếc ghế sô pha đơn độc, liền mở miệng thật thận trọng, trong lòng bất an.

"Em lại có thể giấu diếm tôi lâu như vậy!" Ánh mắt chị nhìn tôi đột nhiên nghiêm khắc lên.

Bị cái nhìn bất chợt đó của chị, thân thể tôi dường như càng cứng đờ hơn, gió lạnh từ đáy lòng thổi ra bên ngoài. Tôi rất muốn biện minh, nhưng lại á khẩu không nói nên lời, chỉ tái xanh mặt nhìn chị.

"Nhìn qua thì trong sáng như vậy, không ngờ bụng dạ thì phức tạp." Giọng nói của chị nghe càng lạnh lùng hơn.

Tôi bị chị doạ đến sắc mặt trắng bệch, lắp ba lắp bắp cố gắng giải thích: "Không, em không có bụng dạ phức tạp... em chỉ là, chỉ là..."

Trong lúc tình thế cấp bách này, ánh mắt nữ vương đột nhiên mông lung, không biết phiêu du đến nơi nào.

Sặc, ngay cả lời giải thích của tôi cũng không muốn nghe sao?

Ánh mắt của chị lần nữa hướng vào tôi, bên trong hỗn tạp rất nhiều tâm tư tôi nhìn không thấu, sau đó chị chậm rãi mở miệng: "Em vào giới giải trí, là vì chị?"

Trong nháy mắt, toàn bộ nhưng thấp thỏm, căng thẳng, bất an, sợ hãi của tôi đều sụp đổ, đại minh tinh của tôi ơi, chỉ cần chị hiểu thì tốt rồi.

Chóp mũi đầu tiên là chua xót, ngay sau đó hai mắt tôi phủ lên một tầng sương mù, mang theo tiếng nức nở đáp lại một tiếng, "Vâng!"

Từ bao lâu nay, tôi đè nén bản thân, cố sức không để chị nhìn thấu được tâm tư của tôi. Không để chị bởi vì phát hiện được "mưu đồ" của tôi mà đề phòng. Biết bao nhiêu lần, tôi kích động muốn bộc bạch quá trình theo đuổi chị của mình, nhưng lại sợ, sợ bị chị ghét bỏ, sợ phá huỷ hết công sức của mình. Ngay cả tôi cũng không biết, lúc đối mặt chị, tôi đã nơm nớp lo sợ thế nào, như bước lên lớp băng mỏng. Đoạn tình cảm này giống như vỏ trứng nắm trong tay: dùng lực, sợ sẽ bóp vỡ nó, không dùng lực, lại sợ nó rơi xuống đất, vỡ vụn. Hết thảy những điều này đều không giống với bản tính tôi, ở trước mặt ba mẹ, bạn bè, tôi là đứa tuỳ tiện quen thói. Mọi việc đều không thích tranh giành, có những thứ không đợi người khác mở miệng xin, tôi cũng rất hào phóng cho đi. Duy chỉ riêng với chị, tôi lại như căng hết dây thần kinh, lại trở nên rất dè dặt, lại... Tôi cũng không rõ đã vì chị mà thay đổi bao nhiêu thứ.

Đương lúc mông lung suy nghĩ, chị đứng dậy đi đến trước mặt tôi, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve chân mày tôi, nhẹ nhàng xoa xoa, muốn kéo giãn vùng chân mày đang nhăn nhúm của tôi. Sau đó lại dùng một giọng nói nhẹ tựa lông vũ nói với tôi, "Đồ ngốc, em đáng yêu như vậy, sao chị có thể trách em."

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn chị, dường như đưa mình vào trong mộng. Giấc mộng này, thật đẹp.

Chị cúi đầu nhìn vẻ mặt say mê của tôi, nhịn không được véo má tôi một cái.

"Ây dô ~" Tôi bị đau kêu lên, xoa xoa khuôn mặt, ah, hoá ra không phải là mơ à!

Chị tinh nghịch chớp chớp mắt, sau đó lại nói: "Còn nhớ lần trước chị kể với em chuyện bạn trai của chị không?"

"Bạn trai cũ!" Tôi tức giận phản đối nói.

Chị cười càng vui vẻ hơn, "Lúc đó chị nói nếu như em tình nguyện..."

"Lại muốn em làm em gái chị à!" Tôi làm mặt uỷ khuất, gục đầu xuống, sao vòng tới vòng lui lại vòng về chỗ cũ rồi, thật là đổ sông đổ biển mà.

Chị nâng cằm tôi lên, trong đôi mắt lưu chuyển vài phần trông đợi, "Chị là nói, nếu như em tình nguyện đợi chị, đợi chị hoàn toàn buông bỏ được đoạn tình cảm kia xuống, chị có thể cân nhắc xem thử, có thể tiếp nhận em không."

"Hả?!" Tôi nhảy dựng khỏi ghế sô pha, xém chút đυ.ng phải chị. Kích động đến mức không cách nào kiềm chế được, dùng sức nắm lấy cổ tay chị, "Thật sao, chị lúc đó là muốn nói với em điều này, không có ghẹo em chứ."

"Thật!" Chị nói rất nghiêm túc.

Tôi liều mạng đánh vào đầu mình, không ngừng mắng mình ngu ngốc, là đứa ngốc nhất trên đời.

Chị kéo tay tôi lại, không chắc chắn lắm hỏi: "Vậy... em có tình nguyện không?"

Ôi trời, đại minh tinh của tôi ơi, còn có đáp án nào khác sao. Tôi nắm lấy tay chị, vô cùng vui vẻ đáp lời: "Tình nguyện, tình nguyện, tình nguyện..."
« Chương TrướcChương Tiếp »