"Không vội, không vội..." Tôi cuống quýt trả lời. Ôi thần linh ơi, may mà chị nhắc trước cho tôi biết, bằng không giữa lúc tôi và chị Hạ Thiên bọn tôi đang hát karaoke rất high, đại minh tinh nhà tôi từ trên trời giáng xuống... Không biết những fan khác kinh ngạc đến thế nào chứ, còn đối với tôi và chị sợ rằng chắc là kinh hãi đến tuột cùng.
Từ Tiền Cự chạy ra ngoài, vừa gửi tin nhắn cho chị Hạ Thiên nói tôi đột nhiên có chuyện gấp không tới được, vừa ở bên đường vẫy một chiếc taxi. NND, đừng nói toàn thành phố đi ra ngoài ăn cơm nha, hơn mười chiếc taxi lái qua đều có người.
Không dễ gì có một chiếc taxi lái đến quán karaoke, khách vẫn còn đang ngồi ở ghế trước đợi tài xế thối tiền, tôi đã kéo cửa ghế sau đặt mông ngồi vào. Chiếc xe vừa mới khởi động, đối diện đã nhìn thấy chiếc Buick Business Vehicle màu lam. God, là chiếc xe bảo mẫu của An Tâm!!! Tôi sợ đến mức liều mạng cúi thấp người xuống, cũng sắp trợt xuống ghế ngồi luôn. Đợi chiếc xe đi xa, tôi mới chậm chạp ngồi thẳng người dậy, thật là sợ đến đổ mồ hôi hột mà!
Nguy hiểm thật, sao chị lại đến nhanh như vậy, đủ thấy lúc điện thoại cho tôi, chị ít nhất đã đến Tam Hoàn kế bên rồi. Hơ, chị Hạ Thiên, mọi người có phúc thật.
Về đến nhà, tôi cấp tốc lấy đồ ăn đã mua từ trong tủ lạnh ra, mang tạp dề lên, bận bịu một hồi với nồi niêu xoong chảo, nào là rửa rau, nhặt rau, thái rau, băm thịt, lên nồi, nêm nếm,... Đợi sau khi tôi làm xong sáu món, bưng toàn bộ lên bàn, cảm thấy tương đối thành công đứng trước bàn ăn thưởng thức một phen.
Ừm... Hình như thiếu thiếu cái gì? Thôi chết, bánh sinh nhật!!!
Những tưởng ngày mai chị mới về, cho nên dự định tham gia buổi offline xong mới đặt một ổ bánh sinh nhật, giờ phải làm sao đây??? Hay là báo trước với người nào đó một tiếng nhỉ, miễn cho việc chịu hàm oan, lấy điện thoại từ trong túi xách ra gọi cho chị một cuộc.
"Hey, sốt ruột à? Chị đang trên đường trở về rồi." Giọng điệu của chị ở đầu dây bên kia rất thoải mái, hình như tâm trạng rất tốt.
"Không có ~" Hai tay tôi nắm lấy điện thoại, yếu ớt giải thích: "Em tưởng ngày mai chị mới về, cho nên không kịp mua bánh sinh nhật ~"
"Haha, không sao, chị mới ăn một miếng bánh thật lớn rồi, cũng sắp ngấy chết chị rồi."
Gánh nặng trong lòng được giải toả, cái miệng cũng không yên phận, "Cái đó... mấy ngày không gặp em, có nhớ em không?" Vì để tránh bị người bên cạnh chị nghe thấy, còn cố ý hạ thấp giọng xuống.
Hơi thở người trong ống nghe rõ ràng ngưng lại, chị nhất định không ngờ đến tôi tự dưng lại hỏi một câu "mập mờ" thế này.
"No!" Chị hơi ngừng lại hai giây, rồi lại trả lời chắc như đinh đóng cột.
Haha, đáng yêu quá mà, nhất định sợ trả lời "không nhớ" sẽ bị chị Mai bọn họ nghe thấy, dẫn đến những suy đoán và truy hỏi không cần thiết, dùng cả tiếng anh để trả lời cơ. Được thôi, vậy em chơi với chị. Tôi hắng giọng một cái, dùng phát âm rất thuần Mỹ hỏi lại: "Oh, really?"
"Em..." Người nào đó hình như muốn mắng người.
Tôi vội vàng xin tha thứ: "Được rồi, được rồi, không nhớ thì không nhớ mà..." Hai giây sau lại dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc bổ sung thêm: "Chị không nhớ em, nhưng em nhớ chị ~ Em cực kỳ cực kỳ nhớ chị, thật đó!"
"Thật lôi thôi ~" Trong giọng nói oán trách của người nào đó ẩn chứa vài phần nũng nịu mà người khác khó phát hiện được, nghe thấy vậy trong lòng tôi như nở hoa! Dường như bản thân chị cũng phát hiện, sau đó giả vờ che giấu nâng cao giọng, "Tụi chị sắp về đến rồi,
'đại tiệc' của em chuẩn bị xong chưa? Chị còn dẫn cả Lưu Giai và Tiểu Mai cùng về nữa, em đừng để chị mất mặt đó!"
"Nô tài hành sự, xin lão phật gia yên tâm ~" Ha, tôi cảm thấy tôi bắt chước theo giọng của thái giám ngày càng giống. Tương lai nếu như An Tâm đi diễn phim Thanh Cung các kiểu, thật có thể cân nhắc cho tôi chạy một vai đào kép.
Quả nhiên, người ở đầu dây điện thoại bên kia mắng yêu: "Em không đùa giỡn thì cả người không yên có phải không? Lười nói tào lao với em, cúp đây."
Ơ, tôi đang đùa cao hứng, người nào đó nói cúp liền cúp. Thôi bỏ đi, nể tình câu "đừng để chị mất mặt đó!", tôi đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân nữa. Hì hì, đây tuyệt đối không phải là tôi ảo tưởng, câu này có rất nhiều ý nghĩa, ví dụ như: danh dự của em liên quan đến danh dự của chị, cho nên đừng để chị bị mất mặt ~ Hoặc là, em là người của chị, cho nên em đừng để chị mất mặt! Sặc... Tôi thừa nhận cái suy nghĩ sau có chút ảo tưởng!
Lấy rượu vang và ly từ trong tủ ra, đang nghĩ sinh nhật lần sau của chị, tôi nhất định phải chính tay làm một ổ bánh sinh nhật thật lớn đền bù cho chị, điện thoại lại reo lên.
Lần này tôi rút kinh nghiệm, liếc nhìn màn hình điện thoại trước... Chị Hạ Thiên.
"Theo Đuôi, kêu em đến không đến, hối hận chết em rồi. Em đoán coi ai đến buổi offline của chúng ta?" Chị Hạ Thiên hết sức mất bình tĩnh la hét trong điện thoại, âm thanh trong điện thoại tương đối ồn ào.
Hey, cần phải đoán sao, em còn biết trước chị kìa, khỏi khoe. Nhưng mà, tôi vẫn giả vờ bất ngờ la to: "Không phải chứ, đừng nói lão đại đến???"
"Đúng vậy, đúng vậy, bọn chị cũng không ngờ đến!" Chị Hạ Thiên cực kỳ hưng phấn nói: "Bữa trước admin có hỏi qua bên công ty, muốn mời An lão đại đến tham gia, kết quả bên đó nói An mấy ngày đó đều ở Hồng Kông quay quảng cáo. Em không biết đâu, lúc An bước vào toàn bộ bọn chị đều ngốc ra luôn."
Haha, đại minh tinh nhà tôi đối xử với fan thật tốt, tôi đều có thể cảm nhận được sự hạnh phúc và mãn nguyện trong lời nói của chị Hạ Thiên.
Đáng tiếc trên miệng tôi vẫn phải giả vờ hối hận, "Ôi trời, lúc đó em ở lại thì tốt rồi."
Chị Hạ Thiên tiếp tục nói: "Không ngờ An vì muốn cho chúng ta ngạc nhiên, còn đặc biệt về sớm trước hạn, bọn chị lúc này đều đang cảm động muốn chết rồi."
Sặc, tôi thật muốn nói với chị Hạ Thiên: Chị nghĩ nhiều rồi ~ Mặc dù em không rõ có phải công việc bên Hồng Kông ít hơn dự tính hay không, nhưng chị ấy về sớm, chắc là muốn dành cho em sự ngạc nhiên nhé.
Đang nói thì tiếng mở cửa vang lên, tôi vội cúp máy.
"Mấy chị về rồi à." Cửa lớn bị kéo ra, người mà tôi ngày đêm thương nhớ rốt cuộc xuất hiện trước mắt, vốn định chạy thẳng đến ôm lấy chị, nhưng lại nghĩ có bọn chị Mai bên cạnh vẫn không thích hợp lắm. Vì vậy, đổi thành một mực cung kính đứng ở trước cửa, nở nụ cười sáng lạng nhất.
Ba người nhìn thấy tôi trước tiên là sửng sốt, tiếp theo Lưu Giai là người đầu tiên cười phá lên. "Ây dô, bạn nhỏ Hựu Hựu của chúng ta, bộ dạng của em..." Lưu Giai chỉ tay về phía tôi, cười đến nói không ra lời.
Hả? Trên mặt mình có dính gì sao? Tôi đưa tay lên mặt chà chà.
Lưu Giai nhìn thấy động tác của tôi, cười càng dữ dội hơn, "Không phải, bộ dạng em bây giờ thật giống mấy bà nội trợ Nhật Bản nha! Chính là lúc chồng về nhà, mang tạp dề, xếp sẵn dép đi nhà, còn cất tiếng: Chồng về rồi à, chồng thật vất vả rồi!"
Nghe thấy lời miêu tả sống động của Lưu Giai, lại so sánh với bộ dạng ở trước mắt của tôi, An Tâm và chị Mai cũng cười phá lên.
Ôi đệt, tôi là người phụ nữ hiện đại có thể lên phòng khách xuống phòng bếp có biết không, bà nội trợ cái gì, thật không có kiến thức. Tôi không thèm để ý bọn họ, đợi An Tâm cởϊ áσ khoác ra, tôi tiện tay nhận lấy giúp chị treo lên giá đồ bên cạnh cửa.
"Em xem, em xem, mấy bà nội trợ trong phim Nhật cũng y chang như vậy." Lưu Giai còn chưa chịu buông tha, chỉ vào tôi tiếp tục ồn ào.
Đại minh tinh nhà tôi hình như cũng không nhìn nổi việc tôi bị Lưu Giai trêu chọc như vậy, vỗ chị ta một cái, sau đó xoay người lại, đổi một giọng nói dịu dàng nói với tôi: "Đừng để ý chị ta, đi, chúng ta đi ăn cơm."
Lời này tôi nghe rất hưởng thụ. Vì để tránh Lưu Giai được nước làm tới, tôi vội cởi tạp dề ra, treo trong phòng bếp.
"Wow, wow, wow..." Lưu Giai lại bắt đầu ồn ào, nhưng mà lần này kinh ngạc với mấy món ăn trên bàn mà thán phục lia lịa, "Đừng nói em gọi đồ ăn bên ngoài về nha?"
Tôi trừng mắt một cái, kéo An Tâm ngồi xuống, bản thân cũng ngồi vào bên cạnh chị, "Mau nếm thử đi, xem thử bếp trưởng em đây có khoác lác hay không."
An Tâm cực kỳ tao nhã thử mấy món, từ từ nhai kỹ nuốt chậm, cũng không đánh giá gì, tôi đợi đến sốt ruột.
"Ừm ~ Không tệ ~" An Tâm nghiêng đầu nhìn tôi, "Tương đối không tệ ~" Lúc chị khen tôi, đôi mắt cười cong cong, bên trong chứa một thứ gì đó ấm áp.
Tảng đá trong lòng tôi cuối cùng cũng hạ xuống, mặc dù tôi rất tự tin với tài nghệ nấu nướng của mình, nhưng chưa nhận được cái gật đầu của chị, chung quy cũng lo lắng. Hai người kia nghe thấy, lập tức không khách sáo dùng đũa gắp thức ăn trên bàn.
"Trời ạ, em còn làm tuyên truyền làm gì, mở quán ăn luôn cho rồi ~" Trên miệng Lưu Giai vẫn đang nhai, lời cũng ậm ờ không rõ, "Em chẳng những là bà nội trợ, mà còn là dân chuyên nghiệp luôn rồi."
Lần này, tôi biết chị ta không phải là đang chọc tôi, cho nên tôi cười rất vui vẻ. Trong khoảnh khắc đó, trên bàn ăn đều là tiếng cười nói vui vẻ, bầu không khí tương đối hoà hợp. Lưu Giai còn nói, thảo nào An Tâm thức suốt đêm đẩy nhanh tiến độ để về sớm, hoá ra là vì cái bàn thức ăn ngon này à, xứng đáng. Nghe thấy lời này tim tôi nhói lên, chả trách thôi thấy mắt chị đỏ đỏ. Thực ra, ngoại trừ đau lòng ra, đáy lòng dâng lên một loại chân tình mà ngay cả chính mình cũng không hiểu.
Tôi nghĩ, bất luận tôi và đại minh của tôi có thể ở chung một mái nhà được bao lâu, cho dù tương lai sau này chị sẽ sống hạnh phúc bên một người khác, tôi cũng hy vọng đây là bữa tiệc sinh nhật khiến chị khó quên.
"Đừng lo ăn nữa, chủ đề chính của bữa tiệc hôm nay là gì nhỉ?" Tôi nâng ly rượu trong tay lên, nhắc nhở mấy vị đang ăn như hổ đói kia.
Mọi người lập tức phản ứng lại, cũng nâng ly lên.
"Khụ, khụ ~" Tôi rất trịnh trọng đứng dậy, phát biểu: "Em sẽ không nói mấy lời sến súa đâu, hy vọng vào ngày này mỗi năm, chúng ta đều có thể vui vẻ, tưng bừng giống như thế này chúc mừng sinh nhật An đại mỹ nữ của chúng ta. Cạn ly ~"
"Cạn ly ~" Bốn người chúng tôi cùng nâng ly lên, bốn chiếc ly cụng vào nhau phát ra tiếng vang thanh thuý.
Có lẽ là bị bầu không khí ấm áp lây nhiễm, An Tâm nhìn thấy trong ly mỗi người đều còn chút rượu, sau đó nâng ly về phía tôi nói: "Hựu Hựu, cảm ơn em, cảm ơn em đã cho chị cảm thấy ngày sinh nhật lại có ý nghĩa như vậy."
Tôi nhìn chị, nhìn cái người mà tôi yêu sâu đậm, trong lòng nhộn nhạo cảm xúc hạnh phúc tràn đầy. An Tâm, chị có biết, chỉ cần có thể làm chị vui vẻ, đó chính là hạnh phúc lớn nhất của em. Chị khiến em say mê chị như vậy, chỉ cần chị vui vẻ, bất luận bảo em làm gì em cũng đều tình nguyện.
Sau khi bọn Lưu Giai về, An Tâm kéo hành lý của mình vào phòng ngủ bắt đầu sắp xếp, tôi thì nhanh nhẹn thu dọn bàn ăn. Đợi sau khi hai người chúng tôi đều làm xong, An Tâm gọi tôi vào phòng của chị.
Tôi nhớ đến lời của Lưu Giai, cười tí tửng đi tới, hỏi: "Chị là vì dành ngạc nhiên cho em mà về sớm, có đúng không?"
"Cũng đúng, cũng không đúng ~"
Hả? Là ý gì?
Nhìn thấy vẻ mặt đầy dấu hỏi của tôi, chị hơi cười cười, "Đến 12 giờ đêm hôm qua quả thật có ý định cho em ngạc nhiên..."
"12 giờ?" Tôi dường như hiểu ra cái gì, "Àh, chị trách em tối qua không gửi tin nhắn cho chị chứ gì. Ây dô, người ta gửi tin nhắn cho chị suốt hai ngày liền, chị cũng không trả lời lại một tin nào, người ta cũng có chút bực bội mà. Vậy... cho em xin lỗi có được không, đừng giận nữa mà!" Tôi lại bắt đầu dùng giọng điệu buồn nôn chết được làm nũng, hơn nữa ngày càng làm quá thêm, còn kéo tay chị lay lay. Nói thật, chiêu này tôi học được trên TV đó.
Nào ngờ, chiêu này lại không có tác dụng giống như lần trước. Ánh mắt chị đột nhiên trở nên rất khó đoán, nụ cười trên mặt cũng biến mất theo. Chị đột ngột trở tay nắm lấy tay tôi, nhìn thẳng vào tôi, gằn từng chữ hỏi: "Tối hôm qua em ngủ ở đâu?"