- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Chút Chuyện Hư Hỏng Của Giới Giải Trí
- Chương 60: Một nhánh hoa lê áp cây hải đường
Chút Chuyện Hư Hỏng Của Giới Giải Trí
Chương 60: Một nhánh hoa lê áp cây hải đường
"Sờ đủ chưa?"
Đầu ngón tay của tôi vẫn lưu luyến bồi hồi trên gò má mịn màng trơn láng của chị, nhưng lại bị chủ nhân của nó hạ lệnh đuổi khách. Cô gái này, sau khi xấu hổ thì lập tức khôi phục diện mạo nữ vương của mình.
"Chưa đủ!" Tôi trề môi, giận dỗi nói.
Chị tiếp tục đưa quần áo cho tôi, lần này tôi không nhận lấy. Vì thế chị đứng dậy lượn vòng qua người tôi, ngồi xỗm xuống chỗ vali, cuối cùng trừng mắt nhìn tôi, "Muốn sờ thì tự sờ mình đi."
Nghe thấy lời này tôi lập tức nhấn hai tay trước ngực mình.
Lần này đổi lại chị bực tức, "Em... bị bệnh à?"
Tôi làm bộ mặt ngây thơ đáp trả lại: "Em không bị bệnh, em vốn muốn sờ chỗ này của chị gái."
"Nhóc con chết tiệt ~" Chị tức giận tiện tay cầm một bao tay lông cừu trong vali đập tôi một phát, sau đó làm ra vẻ muốn nhào đến đánh tôi. Tôi há có thể khoanh tay chịu trói, vội vàng chạy về phía giường. Giường của chị đặt rất có ý tứ, bốn phía đều không đυ.ng tường, cho nên tôi tính cứ chạy vòng quanh, như vậy chị cũng không bắt được tôi.
Quả nhiên, chị đuổi tôi chạy mấy vòng cái giường thì không đuổi nữa, tôi còn đắc ý khıêυ khí©h nói: "Đến đây đến đây, có bản lĩnh thì đến đánh em đi!"
Nhìn bộ dạng phách lối của tôi, chị càng thêm tức tối, đột nhiên đổi hướng khác rượt tôi, haha, chiêu này vô dụng, bà đây lúc nhỏ đã chơi qua.
"A đau ~" Chị kêu lên, phỏng chừng không cẩn thận đυ.ng chân vào cạnh giường, đau đến mức chị phải ngồi lên giường, ôm chân kêu đau.
"Bị sao vậy, đυ.ng phải chỗ nào?" Thấy thế tôi khẩn trương chạy đến xem thử, mong đừng bị bầm chỗ nào nha, không thì tôi gây tội nghiệt nặng rồi.
Tôi vừa mới chạy đến bên chị, định vén ống quần lên, không ngờ đến lại bị chị thình lình đưa tay đẩy ngã xuống giường. Chị còn được thế lật người tôi nằm úp sấp xuống, hại mặt tôi đều vùi trong chăn. Đệt, tôi thật đãng trí mà, sao lại quên mất diễn xuất của người nào đó thuộc hạng nhất nhỉ!
"Đồ háo sắc, xem chị dạy em thế nào." Chị miệng thì mắng tôi, người thì đặt mông lên lưng tôi, sau đó... lại... bắt đầu... đánh... mông tôi!!!
Mẹ ơi, mắc cỡ chết được, lần cuối bị đánh đít chắc là lúc học mẫu giáo nhỉ. Chính là cái lần tôi công khai chống đối lại giáo viên dạy đàn organ, sau đó ba mẹ nghe tin chạy đến, xách tôi như xách gà lôi vào góc tường, rồi quất một trận vào mông tôi. —— Nội dung trên được trích từ lời kể của ba mẹ tôi, chuyện lúc nhỏ ai còn nhớ chứ.
Thế nhưng trước mắt, tôi lại với tư thế mất mặt như vậy bị đại minh tinh mà tôi yêu nhất đè dưới người, đánh đít, quả thực nhục không muốn sống luôn. Ôi, vì sao các fan khác đều được bắt tay, đến lượt tôi... Đúng rồi, tôi có nên lên "Toàn Tâm Toàn Ý" chia sẻ "vinh quang" được An lão đại đánh đít không nhỉ!
Mà phải nói, mặc dù đại minh tinh nhà tôi không nặng, thế nhưng muốn lật người lại cũng không thể. Cuối cùng, cái mông thật sự bị phát mấy cái chắc nịt lên trên.
"Xem em lần sau còn dám nữa không?" Cái người bên trên vẫn đang không ngừng dạy dỗ tôi, "Đồ háo sắc, đồ lưu manh, đồ vô lại..." Ôi trời, tôi một lần có được nhiều "nickname" như vậy.
Mấy lần cố gắng chống dậy, đều bị chị gắt gao đè xuống lại, tôi đang định buông bỏ chống cự thì đột nhiên nảy ra một ý ——
"Huhu ~" Tôi nghẹn ngào khóc thành tiếng, "Huhu..." Tiếng khóc nghe rất uất ức.
Cái người đang cao hứng đánh mông tôi, đột ngột dừng tay lại, chần chờ mấy giây, thấy tôi khóc thật, vì vậy tuột khỏi người tôi, cúi người nằm úp sấp bên cạnh tôi, giọng điệu vô cùng dịu dàng: "Có phải chị mạnh tay lắm không, làm đau em hở?"
Ha ~ Trúng kế!
Tôi xoay người, đè chị ở dưới thân. Nằm sấp trên lưng chị, dùng toàn bộ sức lực gắt gao đè chị.
"Diễn xuất của em thế nào, có thể dành được giải triển vọng không?"
"Ranh con, lại dám lừa chị? Chốc nữa xem chị mầy chỉnh đốn lại thế nào." Chị bị tôi đè không thể cựa quậy, nhưng trên miệng vẫn không chịu thua.
Tôi đắc ý cười to hai tiếng, "Đây gọi là gậy ông đập lưng ông, oh yeah!"
Thật thơm ~ Chóp mũi truyền đến mùi thơm nồng nặc nhắc nhở tôi, tôi và đại minh tinh của tôi đang ở tư thế tương đối "thân mật khắn khít" dây dưa với nhau.
Những lọn tóc tản ra của chị chọc chiếc mũi tôi ngứa ngáy, tôi nhẹ nhàng vén sang bên, nhìn thấy chiếc cổ trắng ngần phía sau của chị.
Tôi còn không kịp nghĩ ngợi gì thì đã hành động rồi. Tôi không thể kìm nén được hôn lên, hôn lên thật nhẹ nhàng, hôn lên thật dè dặt cẩn thận.
"Ưn ~~~" Người bên dưới phát ra tiếng rên rất hưởng thụ.
Tiếng rên này lập tức đầu độc tôi, bàn tay phải trợt đến eo chị, trợt vào bên dưới chiếc đầm ngủ Hello Kitty. Trời ạ, khứu giác của tôi, thính giác của tôi và cả xúc giác của tôi đều đang hưởng thụ đến tuột cùng. Trong đầu đột nhiên vang lên một câu quảng cáo: Sữa tươi thơm ngát, mịn màng như tơ ~~~
Tôi tiếp tục ở sau cổ chị lưu lại những nụ hôn nóng bỏng, không những vậy tay trái còn không nghe lời men theo thắt lưng chị hướng lên trên tìm kiếm, đột nhiên, chạm đến một nơi mềm mại. God, tôi vừa nãy chỉ nói đùa, nhưng lúc này đây lại thật sự sờ đến ngực chị.
Cùng lúc tôi bừng tỉnh, thì thân thể của chị rõ ràng có hơi giật giật, tiện đà dùng cùi chỏ húc về sau một cái.
"Áiii ~" Xương sườn bị đυ.ng thật đau, tôi ngã nhào sang bên cạnh, hít lấy mấy hơi lạnh.
Bà cô, chị hạ thủ nhẹ một chút đi ~
Tôi lấy tay ôm lấy sương sườn, ngồi dậy. Chị cũng ngồi dậy trên giường, mặt hướng về phía tôi, trợn mắt nhìn. Nhưng mà, trên gương mặt giận dữ vẫn lưu lại một tầng đỏ ửng còn chưa rút đi. Hihi, đây cũng không phải đỏ mặt vì xấu hổ rồi.
"Hừ... Đừng trừng mắt nhìn em như vậy, ai bảo chị đi Hồng Kông chi, người ta nghĩ đến việc nhiều ngày không được gặp chị, nên mới thành ra như vậy ~" Tôi dụi vào người chị, dùng giọng điệu buồn nôn muốn chết làm nũng.
Nếu Con Muỗi nhìn thấy, nhất định sẽ nhéo mặt tôi nói: "Cậu nha, da mặt dày thật!"
Phỏng chừng An Tâm cũng thấy tởm mấy lời buồn nôn của tôi, thu hồi vẻ giận dữ, không lạnh không nhạt ném cho tôi một câu, "Lần sau không được làm vậy nữa!"
Tôi không dám ở lại phòng chị thêm một giây nào, thức thời chạy về phòng mình, nhớ đến còn chưa đăng bài cho Khiết Nhi, lại mở máy tính lên, sao chép bài viết từ bản word qua.
Tiêu đề: Chuyện vốn chẳng có gì, tự dưng rước phiền toái
Nội dung: Ok, bị đủ loại cuộc gọi làm phiền cả ngày nay, tôi ở đây dứt khoát nói rõ một lần nha! Đương nhiên, đối với mấy người chỉ ôm tò mò về tôi, tôi cũng chả muốn nói làm chi. Nhưng cái tôi không muốn nhất chính là, để các bạn, những fan thân yêu của tôi hiểu lầm. Các bạn chắc biết, con người tôi luôn thích giao du bạn bè, lúc ở cùng bạn bè rất thoải mái, cho nên... dù là tay trong tay, cũng chỉ là bạn bè. Mấy thằng thích núp trong bóng tối chụp tôi, nếu như mấy người đứng đắn đứng trước mặt tôi nói muốn chụp ảnh, tôi còn có thể tạo dáng vài pose cho mấy người chụp đó, ha~
Sau khi đăng xong, tôi lại lên "Toàn Tâm Toàn Ý" đăng ký tham gia buổi offline ngày 27. Sau đó gửi tin nhắn cho admin nói mình quen biết một phóng viên, hỏi thăm được An lão đại thích Hello Kitty, gấu bông gì đó chị nhất định có một đống, tốt nhất nên chọn món quà nào thực tế một chút.
Trở lại với bài viết mới đăng, mới năm phút mà thôi, đã có 2000 lượt xem và hơn 300 lượt bình luận. Không hổ là đề tài đang hot, so với mấy bài lúc trước đăng thì náo nhiệt hơn nhiều. Nhìn những bình luận ở trang đầu tiên, ngoài trừ một nửa là mấy người kiếm trò vui, còn lại là rất nhiều fan của Khiết Nhi biểu đạt sự tin tưởng đối với thần tượng, cũng mong cô ấy đừng bị bọn chó săn làm ảnh hưởng tâm trạng.
Nếu như, có một ngày những fan này biết thần tượng của bọn họ chưa từng muốn cùng bọn họ giao lưu này nọ, càng không thuần khiết như bọn họ nghĩ... Hi, tôi nghĩ những người này không phải tự chuốc buồn phiền cho mình sao.
Tắt máy tính, lên giường ngủ.
Vừa nhắm mắt lại, cảm xúc trên đầu mấy ngón tay lại ùa về.
Mềm mại, thật mềm mại nha ~
Ôi... Mình nhất định là điên rồi!
Tôi... sao lại... ghen tỵ với... tay trái của mình?
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Chút Chuyện Hư Hỏng Của Giới Giải Trí
- Chương 60: Một nhánh hoa lê áp cây hải đường