Chương 58: Kết hôn sét đánh?

Lúc tôi đưa một mình Mạch Kỳ đi, trong mắt Phương Di tràn đầy địch ý, hừ, tôi thách cô ta làm gì đó.

Lúc đến cầu thang, tôi đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Có phải chị nói với Khiết Nhi, em nói cô ấy tính tình không tốt, không thích hợp đại diện cho DEC?"

Trong mắt Mạch Kỳ loé lên tia bối rối, ấp úng không trả lời được, làm tôi có chút khó chịu. Tôi đã hy vọng biết bao cô ấy có thể đường hoàng nói từng câu chữ bác bỏ lời tôi.

"Tại sao? Em có chỗ nào chọc đến chị?" Khi suy đoán trở thành sự thật, tôi nhất thời cảm thấy hết sức uất nghẹn, tôi hết lòng hết dạ làm việc cho cô ấy, sao cô ấy lại vu khống tôi như vậy.

Mạch Kỳ không dám nhìn tôi, cắn môi dưới, không nói một câu nào.

Thôi bỏ đi, cô ấy thích cắn thì cứ cắn đi, sau này đừng hy vọng tôi làm việc cho cô ấy nữa là được rồi.

Tôi xoay người muốn bỏ đi, lại bị cô ấy níu cánh tay lại, "Chị xin lỗi, chị có nỗi khổ riêng."

Nghe thấy câu này, tôi điên máu lên, xoay người lại quát: "Chị có nỗi khổ, cho nên chị có thể đi hãm hại một người trong sạch à? Chị có nỗi khổ, cho nên chị có thể lấy em làm bia đỡ đạn?"

Mạch Kỳ bị sự giận dữ của tôi doạ sợ lùi về sau một bước, sợ hãi nhỏ giọng nói: "Thật sự xin lỗi."

Cô ấy dựa người vào tường, bộ dạng bất an làm tôi không muốn mắng nữa. Hơn nữa con người của tôi, trời sinh hay đồng cảm với kẻ yếu, cảm giác muốn giúp đỡ người yếu thế hơn, tôi quyết định hỏi cho rõ chị rốt cuộc cô ấy nghĩ thế nào.

"Em không cần chị xin lỗi, chỉ muốn biết nguyên nhân."

Mặt cô ấy lộ vẻ khó xử.

"Trong chuyện này có ẩn tình gì sao?" Tôi cố gắng hạ giọng mình xuống.

"Chị... không ưa nổi bộ dạng luôn cao cao tự đại của Khiết Nhi. Hôm đó, cô ta lại ở trước mặt chị khoác lác ông chủ coi trọng cô ta thế nào, cho cô ta bao nhiêu cơ hội quan trọng, cho nên..."

"Cho nên, chị lấy tôi ra làm ngọn giáo?" Trong lòng tôi cười khẩy, ở trong cái giới danh lợi này, người nào cũng đều ganh ghét những người tốt hơn mình. Có cơ hội, liền muốn đem người khác đạp dưới chân. Về phần phương pháp, đúng thật sự là không từ thủ đoạn nào. Cho dù làm hại đến người vô tội cũng không tiếc, căn bản mặc kệ người vô tội này phải chăng đã từng giúp đỡ mình, lúc cần thiết, đều có thể lấy ra làm vật hy sinh.

"Không, chị không cố ý, lúc đó chị cũng không biết sao nữa, thì đã buột miệng nói ra." Mạch Kỳ yếu ớt cãi lại.

Tôi đã không còn muốn so đo với cô ấy cái gì nữa, bất luận là nguyên nhân gì, tôi ghét nhất chính là loại người ở trước mặt thì khác, sau lưng lại khác. Nếu như thật sự cô ấy không ưa Khiết Nhi, cô ấy nên cố gắng hết sức, dùng thực lực để chứng minh chứ!

Nhóm Shining đã định tuần sau phát hành ca khúc đơn , trước mắt đây là chuyện trọng yếu nhất của công ty, chiến lược điều chỉnh có thể thành công hay không, thì phải xem bước đầu tiên này. Case quan trọng này đương nhiên là do anh Phong phụ trách, thế nên, lúc này anh ấy đang hăng hái liên hệ với ký giả của các toà soạn, nhưng mà anh ấy gọi xong một cuộc điện thoại liền đều than ngắn thở dài một trận.

Đến lần thứ 7 sau khi thở dài xong, tôi đùa nói: "Anh Phong, sao anh thở mạnh dữ vậy? Có phải công ty giao cho anh trách nhiệm chưa đủ nặng nề, nên anh không vui?"

"Em sao biết trọng trách trên vai anh nặng bao nhiêu hử!" Anh Phong lại than ngắn thở dài.

Nhìn thấy bộ dạng của anh ấy, tôi có hơi tò mò, "Nhìn anh lo lắng như vậy, chẳng lẽ trước đây chưa từng ra mắt người mới."

"Bây giờ sao có thể so với trước..." Anh Phong nhìn xung quanh không có người, trượt ghế đến bên cạnh tôi, nhỏ giọng nói, "Bây giờ tốc độ và số lượng các công ty tung người mới đều nhiều hơn trước gấp mấy lần, nếu như không tạo thanh thế lớn chút căn bản không ai chú ý. Vừa rồi anh gọi nhiều như vậy, không có mấy ai cảm thấy hứng thú. Có người vừa nghe liền hỏi, bây giờ các nhóm nhạc được xưng là thần tượng nhiều như vậy, các anh có điểm nào hot? Chính là cái "điểm" này, mà rầu chết anh."

Tôi đại thể nghe hiểu ý của anh Phong, nhưng vẫn buồn bực hỏi, "Anh đem tình hình này phản ánh với cấp trên chưa?"

"Sao lại chưa chứ, nhưng đám trên cao căn bản không hiểu tình hình bây giờ, còn cho rằng Shining chúng ta là ngọn cờ duy nhất, tốt hơn người ta. Ôi ~" Anh Phong nói đến đây thì làm mặt khổ sở.

Mặc dù thời gian tôi vào nghề ngắn ngủi, nhưng qua lại với truyền thông cũng không ít, nỗi khổ tâm của anh Phong tôi hoàn toàn hiểu. Mấy tên phóng viên có cái gì chưa nghe qua chứ, nói với họ cái gì giọng tốt, tướng mạo đẹp đều vô dụng, không cách nào viết bài nha, người ta cần là tin hot. Nhưng mà điểm này, nào phải nói có là có đâu.

Anh Phong còn định cùng tôi kể khổ, chị Lulu từ phòng làm việc sải bước đến bên cạnh chúng tôi, "Hai đứa tụi em cùng chị đi tìm Khiết Nhi, nhanh lên." Nói xong, lại sải bước đi ra ngoài. Đừng xem chị Lulu mập lùn mà đi chậm, bước chân chị rất lớn, đi đường cũng luôn vội vàng.

"Lại sao nữa, trong tay tui còn một đống chuyện đó." Anh Phong cực kỳ không tình nguyện về lại chỗ ngồi, lấy túi và áo khoác.

Bây giờ tôi là tuyên truyền của Khiết Nhi, tất nhiên là bụng làm dạ chịu, mặt mày bí xị đi theo chị Lulu ra ngoài.

Ngồi trên xe chị Lulu buồn chán, tôi gửi cho An Tâm một tin nhắn.

[Em mới làm lại sim, ừm, điện thoại có thể nhận được tin MMS, chị có thể gửi ảnh ngọc của chị cho em ớ!]

Vài giây sau thì nhận được hồi đáp, hê hê, bây giờ tốc độ trả lời của người nào đó thật sự khá nhanh nha.

[Ngày ngày đều gặp còn gửi ảnh cái gì chứ, em không mệt nhưng chị mệt.]

Nhìn thấy dòng tin nhắn này, tôi oán thầm: Người nào đó thật chẳng hiểu phong tình gì hết.

[Chị cả ngày bay đến bay lui, chỗ nào ngày ngày đều gặp?]

Lần này trả lời lại còn nhanh hơn.

[Thật dài dòng, tự lên mạng tải xuống đi]

Ơ, người này, đúng thật mà, chị là đại minh tinh, trên mạng đều ảnh của chị. Tôi tức tối nhạo chị:

[Đồ cổ hủ, không biết dùng MMS nói thẳng, hehe]

Hồi lâu không thấy nhắn lại, thôi tiêu, tôi có phải chọc giận chị rồi không?

Đang do dự có nên nói xin lỗi chị không, âm báo tin nhắn vang lên.

Ôi, sao là MMS, haha, hoá ra là bị tôi khích, trong lòng tôi có chút đắc ý!

Mở ra xem, sặc, sao lại là cái ót xinh đẹp của người nào đó. "Ảnh ngọc" thế này thật khiến tôi dở khóc dở cười. Được thôi, em cam chịu lép vế, người nào đó giờ này nhất định đang vênh váo.

"Em... Em kết hôn rồi?" Chị Lulu, anh Phong còn có tôi đứng ở trong phòng khách nhà Khiết Nhi, đều dùng loại ánh mắt gặp người ngoài hành tinh nhìn Khiết Nhi, há to miệng, không thể khép lại được.

Khiết Nhi vùi trong ghế sô pha đỏ chót, dùng giọng nói dửng dưng kháng nghị: "Nam dựng vợ, gái gả chồng, em không thể kết hôn à!"

Chị Lulu giận đến mức phải gọi là nghiến răng nghiến lợi, "Chuyện kết hôn lớn như vậy, em nên nói với công ty một tiếng trước chứ, chuyện này nếu để truyền thông biết được, không phải sẽ phá huỷ hình tượng công ty định vị cho em rồi không?"

Khiết Nhi nhìn bộ dang sắp nổi đoá của chị Lulu, cũng mềm xuống, mới đàng hoàng kể sự tình với chúng tôi. Tuần trước Khiết Nhi cùng bạn trai đăng ký kết hôn rồi, nhưng mà cân nhắc đến sự nghiệp nghệ sỹ của mình, nên ước định với đằng trai tạm thời không công bố tin kết hôn ra ngoài. Ai ngờ, hình như bị đám chó săn lợi hại dò được phong phanh tin tức, từ hôm qua bắt đầu luôn ở dưới lầu nhà cô ấy canh chừng, bất luận cô ấy ra cửa, đi đến đâu, cũng đều bám sát phía sau.

"Bạn trai... chồng em làm gì?" Chị Lulu có chút lo lắng ân cần hỏi.

Khiết Nhi nói ra một cái tên, ba người chúng tôi đều hít một hơi lạnh. Nếu như tôi nhớ không lầm, cái tên đó cùng tên cùng họ với một đại gia bất động sản trong nước. Nhưng mà, người kia đã ly dị, chắc cũng sắp 50 rồi nha, đều có thể làm ba của Khiết Nhi.

"Không sai, chính là cái người mà mấy người nghĩ." Khiết Nhi nhìn ba người chúng tôi đều trưng bộ mặt đợi kiểm chứng, lập tức xác nhận suy đoán của chúng tôi, "Tụi em quen nhau ba tháng trước... Tần Phong, bữa tiệc lần đó, anh cũng có mặt ấy, chính là lần đó."

Anh Phong đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, sau đó ngại ngùng cười cười, "Anh nhớ khi đó không phải em nói người ta..."

"Giống Trư Bát Giới đúng không, haha~" Khiết Nhi cười lớn lên, "Đúng thật là chuyện đời khó đoán nhỉ, sau này quen lâu rồi, cảm thấy người anh ấy không tệ... Anh ấy đối xử với em rất tốt."

Ôi, chuyện đến nước này chị Lulu còn thể nói gì, chỉ có thể nghĩ cách làm thế nào tránh được cửa ải chó săn lần này thôi.

"Nếu lấy chuyện gì đó có thể xoay chuyển chú ý của bọn phóng viên thì được rồi." Tôi lẩm bẩm nói, bởi vì tôi suy nghĩ nát óc cũng không biết nên làm gì tránh bọn chó săn bám chặt lấy Khiết Nhi.

"Ôi trời, Hựu Hựu em quá thông minh!" Anh Phong đột nhiên vỗ vai tôi một cái, phấn khích quát lên.