Chương 51: Ngự tỷ chính là để đẩy ngã

"Không ngờ em lại chơi thủ đoạn này, nực cười ~" An Tâm ngồi ở trên giường lạnh lùng nhìn tôi, con gấu mà tôi mua bị ném dưới chân chị.

Trong lòng có chút chua xót, tôi hết lòng hết dạ nghĩ cho chị, nhưng đổi lấy sự nghi ngờ và giễu cợt từ chị... Nhớ đến bộ dạng đầm đìa mồ hôi chạy khắp nơi tìm con gấu bông kia, thật là hết nói nổi mà. Nếu chị đã có định kiến cho là tôi làm chuyện bỉ ổi này, cũng đỡ cho tôi phải đi giải thích làm chi. Bởi vì, trong mắt chị, giải thích chỉ là nguỵ biện.

Nhưng mà, nhìn ánh mắt lạnh lùng của chị, tim tôi lại đau.

L*иg ngực phập phồng mãnh liệt nói cho tôi biết, chị chỉ cần dùng một ánh mắt, đã có thể khiến trái tim tôi đau đến tột cùng rồi.

Là ai từng nói: Tim không động, ắt không đau.

Tôi đến hôm nay mới hiểu được câu này còn có một nghĩa khác —— Hoá ra ai động tâm trước thì người đó thua.

Tôi sống trong thế giới ảo tưởng quá lâu, hạnh phúc tôi mong muốn chưa từng thuộc về tôi. Thực ra chị đã cố gắng hết sức đối tốt với tôi rồi, để tôi chuyển đến ở cùng chị, quan tâm cái ăn cái mặt của tôi, thậm chí vì tôi đẩy lùi công việc... Chẳng qua, tất cả những chuyện chị làm này đều là vì xem tôi như một đứa em gái.

Chị cũng không có động tâm với tôi, mà tôi thì động tâm, cho nên tôi thua rồi.

Hai chúng tôi mang hai tâm trạng khác nhau đối mặt nhau, nhưng không ai nói lời nào. Căn phòng yên tĩnh đến cực điểm, đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ "tích tắc" chuyển động trên tủ đầu giường.

Tích tắc ~ Tích tắc ~ Tích tắc ~

Tôi dùng cách im lặng để an ủi nỗi đau khó có thể diễn tả của mình, vậy thì đối với chị mà nói, sự im lặng của tôi vừa khớp chính là biểu hiện xấu hổ sau khi "chuyện bại lộ".

"Con gấu của chị đâu, có phải em đã ném nó vào sọt rác rồi không?"

Lúc chị nổi giận giọng điệu cũng không nâng cao lên, vẫn nhàn nhạt như vậy. Nhưng mà lại mang theo sự lạnh lùng, tản ra từng cơn lạnh lẻo.

Tôi ghét bộ dạng không hờn không giận này của chị, ghét vô cùng.

"Em ném rồi đó thì sao nào?" Tôi cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình xuống, nhưng cho dù là ai cũng đều có thể ngửi được mùi thuốc súng trong lời nói của tôi! Thực ra, con gấu đó ở trên xe Lưu Giai.

"Haizz ~" Chị thở ra một hơi dài, lắc lắc đầu, lấy chân đá con gấu ở dưới giường, "Con này... em cũng ném luôn đi!"

Câu này, giống như cầm một con dao sắc nhọn, hung hăng đâm vào tim tôi. Thân thể tôi vô thức khẽ run lên, tôi cắn chặt môi dưới, gằng từng câu từng chữ nói: "Ném cả em luôn đi, có phải càng tốt không???"

Ánh mắt tôi gắt gao nhìn chị, một giọng nói hèn mọn vang vọng trong đầu, "Không, An Tâm chị nhất định sẽ nói không; chỉ cần chị nói không, em sẽ không hy vọng xa vời nữa, ngoan ngoãn làm em gái của chị."

"..." Chị cũng không lập tức trả lời lại tôi, sau khi cân nhắc một lúc mới mở miệng, giọng điệu vẫn nhàn nhạt như cũ, "Nơi này vốn là cho em ở tạm, nếu như em muốn đi..."

"Đừng nói nữa!" Rầm một cái, lửa giận kiềm nén trong l*иg ngực cuối cùng bị chị châm một mồi lửa, tôi tức giận hét lên. Hựu Hựu à, người ta đã nói với mầy rõ ràng rồi, ban đầu là do thấy mầy đáng thương nên tạm thời chứa chấp mầy, mầy lại còn muốn gì ở nơi này chứ? Lẽ nào mầy muốn chị ấy đáp lại mầy sao? Mầy không thử nghĩ, người ta chưa từng yêu cầu mầy làm cái gì, tất cả những gì mầy bỏ ra đều là mầy cam tâm tình nguyện mà!

"Yên tâm, em sẽ không phiền chị nữa đâu." Ném xong câu này, tôi xoay người mở cửa.

"Nếu như trước đây chị có làm gì khiến em hiểu lầm, cho chị xin lỗi." Sau lưng truyền đến câu này... không phải là muốn xé nát tim tôi sao? Tôi chậm rãi xoay người lại muốn xem thử chị còn muốn nói cái gì nữa.

Chị đột nhiên đổi vẻ mặt hoà nhã, "Chị nghĩ, suy nghĩ đó của em đối với chị có lẽ chỉ là kích động nhất thời mà thôi, không có gì to tát lắm."

Không có gì to tát lắm??? Con dao trên ngực tôi càng đâm sâu hơn rồi! An Tâm ơi An Tâm, chị có thể cự tuyệt tôi, nhưng không thể phủ nhận tình cảm của tôi. Kích động nhất thời mà thôi, được thôi, vậy tôi kích động cho chị xem.

Tôi tiến lên hai bước, hai tay giữ lấy vai chị đẩy xuống.

"Ah!" Động tác bất thình lình này làm chị không kịp đề phòng, theo phản xạ hét lên.

Tôi không cho chị cơ hội kháng cự, tiện thể quỳ lên giường, đè lên người chị, hai tay chia nhau ấn giữ cổ tay chị.

Chị cố gắng giãy dụa muốn ngồi dậy, thế nhưng sức lực của tôi giờ phút này lớn đến kinh ngạc.

Nhìn bộ dạng phí sức của chị, tôi lộ ra nụ cười đắc thắng của ma quỷ. Sau đó cúi người xuống, hôn lên môi chị.

Thật ngọt, thật mềm ~ Cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ thoả mãn. Lần trước bị chị "cưỡng hôn", đầu óc tôi trống rỗng, hoàn toàn không cảm nhận được mùi vị bên trong, bây giờ đến phiên chị thoả mãn tôi rồi, không phải sao?

Tôi đã không còn hài lòng với việc đυ.ng chạm môi với môi, không cần ai chỉ dạy đưa đầu lưỡi thăm dò vào trong. Ấy, sao không gặp trở ngại nào? Đầu lưỡi của tôi chen qua hàm răng chị, sau đó... chạm đến thứ mềm mại giống như vậy.

Hừ, chị cũng động tình rồi, phải không?

Cơn giận mới vừa rồi đã tiêu biến không còn chút gì, sợi tơ tình giăng khắp trời bao lấy tôi ở bên trong, trong đầu chỉ còn xót lại một ý niệm: muốn được yêu chị nhiều hơn.

Hai đầu lưỡi mềm mại thăm dò, trêu chọc, quấn quýt lấy nhau... Tôi chưa từng biết, hoá ra cùng người mình yêu hôn nhau là có cảm giác như thế này, thật là thể nghiệm trước nay chưa từng có. Thảo nào khi đó trong tiềm thức tôi luôn cự tuyệt nụ hôn của Vương Cảnh Cảnh, anh ấy chung quy không phải là người trong lòng tôi.

Hôn đến lúc gần như không thở được nữa, tôi mới ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy dịu dàng tình cảm nhìn xuống chị. Chỉ là một nụ hôn đơn giản, nhưng lại giống như rút hết toàn bộ sức lực của tôi.

Gò má của chị hơi ửng đỏ, hơi thở hơi dồn dập. Thật đẹp, tôi sâu đậm ngắm nhìn gương mặt này, có một ngày, chị có thể giống như tôi yêu say đắm chị như thế này không? Sẽ có ngày đó chứ? Sẽ có chứ?

"Nụ hôn này... có hài lòng không?" Đôi môi đỏ mọng của chị hé mở, bộ dạng đó khiến tôi càng say mê.

Tôi gật đầu, hi, cảm giác này đâu chỉ có thể dùng từ hài lòng để hình dung.

"Vậy coi như là trả phí, em có thể nói chị biết, em ném con gấu bông của chị đi đâu không?" Rõ ràng chị nằm ở dưới người tôi, nhưng lúc nói chuyện lại mang dáng dấp từ trên cao nhìn xuống.

Rào rào, một chậu nước đổ ập lên đầu tôi làm tôi lạnh thấu xương, trả phí? Đột nhiên trở mặt lấy lòng, còn cả nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi, phản ứng động tình, hơi thở rối loạn nữa... lại chỉ vì cuộc trao đổi vật lấy vật hoang đường này thôi sao? Tôi đã không còn sức để nổi giận nữa rồi.

Toàn thân thoát lực, chán nản ngã lên người chị, nắm sấp trên người chị, nghẹn ngào khóc, "Tại sao chị lại đối xử với em như vậy, em còn không bằng cả một con gấu bông sao?"

Tôi từ đầu đến cuối đều thua chị rồi.

Chị cứ như vậy để mặc cho tôi khóc một lúc lâu, sau đó chống người dậy, hỏi thăm dò tôi, "Thực ra, em không ném đi, đúng không?"

Trời ạ, chị chỉ biết có con gấu rác rưởi đó của chị thôi, chưa từng quan tâm đến tôi, ngay cả một chút an ủi bố thí cũng không có.

Tôi để mặc nước mắt đang cuộn trào ra, dọc theo hai gò má chảy xuống, hét lên với chị: "Ném rồi, ném rồi, chị không tìm thấy nữa đâu."

Sau đó đá cửa, chạy ra khỏi phòng, rời khỏi cái nơi gọi là "nhà" này.