Chương 48: Thụ sủng nhược kinh

"Hay là thôi đi!" Nhìn người đến báo danh xếp thành một hàng dài ước chừng vòng hết một vòng sân vận động Công Nhân Bắc Kinh, Tả Tiểu Dụ do dự vài giây mới nói với tôi.

Tôi sao có thể đáp ứng chứ, phải biết tôi tốn hết sức mới khiến sếp đồng ý cái ý kiến bị ông ấy gọi là "không đáng tin cậy" này chứ.

Không sai, tổng giám đốc Chung từ đầu đến cuối vẫn cho rằng chỉ cần Tả Tiểu Dụ đồng ý làm theo định vị của công ty sắp xếp cho cậu ấy, thì có thể phát hành đĩa thành nghệ sỹ rồi, không cần tham gia cuộc thi đáng vứt đi gì gì này. Tôi biết chỉ có đứng ở lập trường của Chung tổng suy nghĩ vấn đề, mới có thể thuyết phục được ông ấy, cuối cùng nói: Không phải Tả Tiểu Dụ rất kiên trì với phong cách âm nhạc của mình à? Vậy để cô ấy đến cuộc thi này thử sức đi. Đợi đυ.ng phải đinh, không thuận lợi, cô ấy tự nhiên sẽ hiểu công ty dành cho cô ấy ưu đãi gì.

Tổng giám đốc Chung và chị Lulu vừa nghe thấy đều vui vẻ, còn mắng thẳng tôi là đồ lắm mưu mô.

Cái vui vẻ này cũng đại biểu bọn họ đồng ý cách thức của tôi, cuối cùng tôi mới dắt Tả Tiểu Dụ đến tham gia cuộc thi "Mị Lực Thanh Nữ" này.

Ai ngờ, cái tên Tả Tiểu Dụ này chưa lâm trận đã chùn bước, chẳng phải là phí tâm sức của tôi không.

"Đến thì cũng đến rồi, dù sao cũng phải thử một lần." Tôi kéo cánh tay của Tả Tiểu Dụ, cố ý làm bộ mặt than khóc nói: "Tôi vì cậu mà ở trước mặt sếp tốn hết lời, cậu coi như là vì tôi có được không!"

Sự thật chứng minh, Tả Tiểu Dụ khá đồng cảm.

Sau khi điền xong phiếu báo danh lại buồn chán chờ đợi, ước chừng đợi đến bốn giờ chiều mới đến lượt chúng tôi. Mắt nhìn thấy bóng lưng đeo cây đàn điện tử của Tả Tiểu Dụ đi vào cửa, tôi buồn chán ngồi bên ngoài chờ đợi, tâm trạng đó, khỏi phải nói phức tạp thế nào. Một chốc cảm thấy cậu ta nhất định sẽ vượt qua vòng loại, một chốc lại có chút lo lắng sợ cậu ta phát huy thất thường. Bên ngoài ồn ào, còn có vài người đang luyện giọng.

Cửa mở, Tả Tiểu Dụ ủ rũ đi ra. Trong lòng tôi trầm xuống, biểu cảm này... Không ổn rồi!

"Không sao, cuộc thi kiểu như này còn nhiều mà, tham gia nhiều lần sẽ tích luỹ được nhiều kinh nghiệm!" Tôi ôm vai cậu ta, khuyên giải. Dù sao Tả Tiểu Dụ cũng bước ra từ Berklee, không biết có thể chịu được đả kích "nho nhỏ" này không.

Tả Tiểu Dụ vẫn giữ bộ mặt bất mãn nói: "Thật sự đó, mới hát có 30 giây thì nói tôi thông qua rồi, dù sao cũng phải để tôi hát đến đoạn điệp khúc chứ."

"Hả?" Tôi có chút giật mình, truy hỏi: "Qua rồi?"

Tả Tiểu Dụ lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm tôi, biểu cảm "chẳng lẽ cậu cho rằng bà đây ngay cả vòng loại cũng không qua nổi hả".

Tôi ngượng ngùng cười cười. Lúc chen qua đám đông, mọi người nhìn tấm pass trong tay Tả Tiểu Dụ, nhao nhao ném ánh mắt ngưỡng mộ. Tôi vô thức ưỡn ngực, một cảm giác tự hào quang vinh bốc lên. Bây giờ nghĩ lại rõ thật là nên khinh thường mình, chẳng qua chỉ là vòng loại thôi mà, tôi đã đắc ý như vậy rồi.

Đi ra cổng sân vận động, tôi nhất thời cảm thấy tinh thần sảng khoái, tranh thủ lấy điện thoại ra báo cáo tình hình với chị Lulu.

Ơ? Một cuộc gọi nhỡ?

Ah! Ah! Ah! Của An Tâm, tôi sao lại bỏ lỡ cuộc gọi của An Tâm.

Lập tức gọi lại... Sặc, "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang khoá máy". Thôi xong rồi, đại minh tinh nhà tôi khẳng định là giận rồi.

Không còn cách nào khác, chỉ đành gửi cho chị dòng tin nhắn tràn đầy áy náy.

[Em xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi ở nơi ồn ào, không nghe thấy tiếng chuông! Chị nhất định là đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân!]

Có lẽ đối với Tả Tiểu Dụ chuyện chỉ hát được 30 giây là chuyện rất bực bội, liền kéo tôi đi đến quán bar mà cậu ta đóng quân, hát hoàn chỉnh cả bài cho tôi nghe.

Đến "MO", mấy nhân viên phục vụ ở quán đều tụ lại hỏi thăm Tả Tiểu Dụ thi thế nào. Tả Tiểu Dụ tùy tiện ứng phó vài câu liền chuẩn bị lên sân khấu hát. Nhưng buổi trưa chỉ ăn vài miếng bánh quy lót dạ, tôi thật sự quá đói rồi, kêu ăn trước rồi hát, làm Tả Tiểu Dụ tức đến không chịu được. Tức thì tức, cậu ta vẫn gọi một phần cơm rang trứng, rồi hạ lệnh cho tôi trong vòng năm phút phải ăn xong. Cũng may tôi thật sự rất đói, ngốn nghiến chỉ cần 4 phút 32 giây thì ăn xong đĩa cơm.

Tả Tiểu Dụ không kịp chờ đợi xông lên sân khấu, đứng ở trước keyboard bắt đầu vừa đàn vừa hát.

"Tôi chỉ có một ước mơ nhỏ bé..." Sau khi giọng ca vang lên, người trong quán bar đều bỏ việc trên tay xuống nghiêng tai lắng nghe. Xem ra, người trong bar cũng chưa từng nghe qua ca khúc <Ước mơ nhỏ bé> mà cậu ta tự viết này.

Tôi không rành âm nhạc lắm, chỉ biết giai điệu và ca từ bài hát này đều rất đơn giản. Lúc Tả Tiểu Dụ hát không giống với lần đầu tiên ở trong quán bar này nghe cậu ta vừa hát vừa thể hiện kỹ xảo âm nhạc, bây giờ cậu ta hoàn toàn đều dựa vào cảm xúc để hát. Chả trách ngay cả người ở trong quán bar đã quen nghe cậu ta hát cũng nghiêm túc nghe như vậy, bài hát này thật sự đặc biệt... Tôi thừa nhận, tôi nghẹn lời rồi.

Đợi khách trong quán dần dần đông lên, tôi chào Tả Tiểu Dụ nói muốn về nhà, ngày mai còn phải đi làm nữa.

"Thật sự không cần tôi tiễn?"

"Phía sau cậu còn có mấy bài nữa, đừng tiễn."

Tôi vừa mới đi tới cửa thì bị cậu ta gọi lại, "Cậu đừng suốt ngày gọi tôi là Tả Tiểu Dụ nữa, nghe rất xa lạ."

"Vậy..."

"Gọi tôi là Tiểu Dụ đi!"

Tôi lắc đầu, "Buồn nôn, gọi không được. Ừm... nếu cậu không ngại thì tôi gọi cậu là Khoai Sọ ha!"

Tôi cứ tưởng cậu ta sẽ không đáp ứng lời nói đùa này, ai ngờ Tả Tiểu Dụ gạt tóc mái ở trước trán sang bên, gật đầu nói: "Được!"

Móc chìa khoá ra mở cửa, tiện thể nhìn đồng hồ trên cổ tay, 8 giờ 15 phút, thời gian còn sớm, có thể lên mạng xem đại minh tinh của tôi hôm nay ở Quảng Châu làm những gì.

Sau khi đóng chốt cửa lại, khom lưng xuống cởi giày... Cửa phòng ngủ ở đầu kia phòng khách mở ra.

Tôi nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập, ngẩng đầu, nhìn cái người đang đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, tôi có chút không dám tin dụi dụi mắt.

Chị chầm chậm đi về phía tôi, phòng khách lớn như vậy, mà chỉ vang vọng tiếng bước chân vững vàng của chị và tiếng trái tim tôi đập thình thịch. Đương nhiên, tiếng phía sau chỉ có một mình tôi nghe thấy.

Chị đi đến trước mặt tôi, khoé miệng kéo lên, "Còn tạm, lần này chỉ để chị đợi nửa tiếng."

Tôi vẫn không dám tin sự xuất hiện của chị, sống chết nhìn chằm chằm nụ cười rực rỡ của chị. Tiếng thở dồn dập nói cho tôi biết, chúng tôi xa nhau còn chưa đến 48 tiếng, nỗi nhớ đối với chị đã trở thành một thứ không thể coi nhẹ trong cuộc sống của tôi.

"Chị... sao lại về rồi?" Tôi cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, nhẹ nhàng tuông ra câu nói này.

Vùng chân mày của chị khẽ nhíu lại, "Nghe giọng điệu của em, không hoan nghênh chị về à?"

Gϊếŧ tôi đi, quả là oan uổng chết tôi rồi.

Tôi giống như một cái trống bỏi liều mạng lắc đầu, nói năng lộn xộn: "Phải ở Quảng Châu chứ... ở đây... công việc của chị... ngày mai còn phải đi sao?"

Chị hé miệng cười, dùng ngón tay ngọc ngà chọt chọt vào trán tôi, nũng nịu nói: "Đồ ngốc, còn mong chị ngày mai phải bay đi, em muốn chị mệt chết à! Chị nói cảm thấy không được khoẻ nên trở về, về phần công việc ngày mai đều ném hết cho Gullit rồi. Ừm... Chúc mừng em muộn một ngày, không để ý chứ?"

Để ý? Đại minh tinh của tôi, vì chúc mừng tôi thăng chức mà đặc biệt về gấp? Thụ sủng nhược kinh chết tôi rồi!

"Thịch, thịch, thịch, thịch..."Nhịp tim vừa mới hồi phục giờ đập càng mãnh liệt hơn, tôi đạp gót giày rơi xuống, sải một bước mang dép lơ, ôm chặt lấy chị. Tôi rất muốn nói mấy lời cảm ơn, nhưng cổ họng giờ phút này nghẹn ngào không nói được lời nào.

"Không muốn chị chết ngột thì mau bỏ tay ra." Đại minh tinh của tôi hài hước hiếm thấy.

Buông tay, nhưng vẫn luống cuống tay chân.

"Ăn tối chưa?"

"Chưa!" Tôi trả lời dứt khoát.

Khoé miệng chị hiện lên nụ cười nhàn nhạt, "Vừa vặn, chị có tiện thể mua mấy món ăn ở nhà hàng dưới lầu, cùng ăn đi."

Đến trước bàn ăn nhìn, đây mà là mấy món à, còn tiện thể? Chay mặn kết hợp, còn cả canh, tổng cộng 8 món. Trên bàn còn bày một chai rượu vang đỏ.

"Xin lỗi, để chị đợi em." Cảm động hơn nữa mới nhớ đến câu đầu tiên chị nói lúc gặp mặt, lại chêm thêm câu tự bào chữa cho mình: "Nếu chị gọi điện báo em về sớm, cả nửa tiếng em cũng không để chị chờ."

Chị vừa rót rượu vừa oán trách nói: "Em còn nói, trước khi lên máy bay có điện thoại cho em rồi, là ai không bắt máy hả!"

Aww, bị chị phản ngược lại rồi. Nhưng mà, đích thực là lỗi ở tôi.

Chị nhìn bộ dạng áy náy của tôi, đưa qua một ly rượu rồi nói: "Yên tâm, chị sẽ không truy cứu, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân ha!" Lúc nói lời này trong mắt chị tràn đầy ý trêu ghẹo.

Ôi trời, không ngờ đến tế bào hài hước của đại minh tinh nhà tôi cũng không ít nhỉ.

Đối mặt với bàn ăn thịnh soạn, tôi quên mất mình đã tiêu diệt một đĩa cơm rang trứng lớn, quả thực cùng An Tâm hưởng thụ món ngon. Đương nhiên, kết quả của việc ráng chống đỡ chính là nửa đêm bò dậy chạy vào nhà vệ sinh nôn một trận, sặc!

Sáng ngày hôm sau thức dậy, thì nhận được tin nhắn của chị Hạ Thiên, nói tôi lên mạng xem tin tức.

Mở máy tính lên —— "An Tâm tỏ ra yêu sách, bỏ về nửa chừng buổi tuyên truyền ở Quảng Châu đang diễn ra"

Aww... An Tâm vì tôi mà "tỏ ra yêu sách", tôi vốn rất vui, nhưng dù sao cũng không tốt cho danh tiếng của chị.

Vì thế, tôi lại buồn rầu.