Vò vò tờ năm mươi tệ trong túi, tôi quyết định đổi hai chuyến xe buýt đi làm. Thứ nhất sáng sớm ngồi xe buýt cũng không quá chen chúc, thứ hai tiết kiệm tiền có phải không. Sau khi nghĩ như thế, tôi nhấc chân hướng trạm xe buýt mà đi, khà khà, không ăn cơm bụi trần gian của An nào đó, bạn có biết có một thứ gọi là vé tháng không? Haha, tưởng cầm hết tiền của tôi thì tôi không có cách nào bắt xe à? Hừ ~
Tôi lên xe số 976, ôi, ở cuối xe còn có ghế trống, thật là mừng chết được. Chọn một vị trí sát cửa sổ, ngắm phong cảnh bên ngoài một lát, đại khái không còn thấy hứng thú. Lấy điện thoại ra chơi "rắn săn mồi", mới chơi không được bao lâu, thì nhận được tin nhắn.
[Lại đang ở sau lưng chị oán chị hung dữ, lạnh lùng, không biết lỹ lẽ chứ gì?]
Hả? Tim tôi nhảy lên, hoá ra, chị nghe thấy hết rồi. Ngón tay cái vuốt lên bàn phím một lúc, mới trả lời lại tin nhắn của chị:
[Em sẽ không bao giờ nói xấu sau lưng chị nữa, em xin thề... Bắt đầu từ hôm nay : )]
Lần này chị trả lời lại rất nhanh,
[Sau này có ý kiến gì với chị thì nói thẳng trước mặt chị, không được giấu diếm]
[Thật sự có thể sao? Vậy lỡ như nói ra chị không vui, chị có đuổi em đi không?]
[Không đâu, chỉ cần em nói lời thành thật. Nhớ lấy, bất cứ lúc nào cũng không được phép lừa chị.]
[Vâng, cẩn tuân thánh chỉ ~]
[Chị còn có việc, không tán dóc với em nữa]
Sặc, là ai nhắn tin trước cho tôi thế, làm giống như tôi không có chuyện gì tìm chị nói chuyện vậy. Nhưng mà, trong chuyện nhắn tin với đại minh tinh của tôi, có thể có bước tiến lớn như thế này, tôi đã rất vui rồi.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình di động cười ngốc ngếch nửa ngày, xém chút để lỡ mất trạm đổi xe. Lúc đứng ở trạm xe buýt đợi xe, tôi đột nhiên phát hiện bầu trời trên đỉnh đầu hiện ra một màu trong xanh như biển cả.
Khí trời cuối thu, sức sống vô cùng tốt!
Tôi đến được công ty cũng rất sớm, vừa vào cửa thì chạm mặt Tiếu Tiếu ở bàn lễ tân, rất high cất tiếng chào hỏi.
"Ở nhà tĩnh dưỡng rất được nha!" Tiếu Tiếu nhìn đánh giá tôi một vòng, "Chân không sao rồi chứ?"
Tôi bật vài cái, sau đó trêu ghẹo nói: "Ây, hông chắc khoẻ, lưng chắc khoẻ, chân cũng chắc khoẻ, em vẫn luôn dùng cao Con Bò XX."
Tiếu Tiếu đấm tôi một phát, "Thấy em vậy thì tốt rồi."
Vào khu làm việc, quả nhiên, ngoài dì lao công ra, không có lấy một người.
Bởi vì đặc điểm nghề nghiệp của chúng tôi đặc biệt, đồng nghiệp công ty căn bản sau mười giờ rưỡi mới đi làm, đương nhiên, ngoại trừ lính mới tay mơ như tôi. Ở công ty lai lịch càng sâu, thì có thể đi càng muộn, thời gian càng tự do.
Cho nên, đợi đến lúc mọi người lần lượt đến đủ, cũng xấp xỉ đến giờ ăn trưa rồi.
Nhìn thấy sự xuất hiện của tôi, đồng nghiệp trong công ty từng giao thiệp qua đều đến chào hỏi mấy câu, thậm chí ngay cả Chung tổng cũng đích thân đến chỗ của tôi khen ngợi tôi, "nhìn không ra Tiểu Hựu chúng ta là một cô bé dũng cảm như vậy."
Dũng cảm? Nếu không phải là An Tâm, lúc tấm phông đó ngã xuống tôi nhất định né còn nhanh hơn bất cứ ai.
"Lần này em giúp công ty một việc rất lớn, hôm đó dù sao cũng là chúng ta mời An Tâm đến làm khách quý, nếu thật xảy ra chuyện, hậu quả..." Chung tổng nói đến đây thì mặt biến sắc, tựa như nghĩ thôi cũng thấy sợ.
Cũng không thể trách, với địa vị của An Tâm hiện giờ, nếu như thật sự bị thương, quỷ mới biết hậu quả khó lường đến mức nào.
"Tóm lại, em chính là phúc tướng của công ty chúng ta." Lúc nói lời này Chung tổng vỗ vỗ vai tôi, cười rạng rỡ.
Nghe được lời này từ ông chủ, trong lòng tôi nổi lên suy nghĩ, nói tôi là phúc tướng của công ty, có phải là có ý tăng lương hay thăng chức không? Tôi càng nghĩ càng thấy đích thị là tôi đã vì công ty lập được công trạng hiển hách.
Đáng tiếc, sau khi Chung tổng khen ngợi ngoài miệng xong thì về lại phòng làm việc của mình, tôi suy nghĩ có lẽ ông chủ người ta không thích khen thưởng vật chất trần trụi như vậy, maybe lát nữa sẽ để quản lý nhân sự chuyển tiền thưởng cho tôi hay gì gì đó.
Đợi nửa ngày cũng không thấy anh Phong đến công ty, mới nhớ lại hôm qua anh ấy có nhắc với tôi, hôm nay cùng chị Lulu đi gặp người bên CCTV New Year's Gala, là muốn giúp nghệ sỹ công ty tranh thủ một cơ hội tham gia đêm gala. Còn về phần cơ hội có thể đến tay hay không, anh Phong còn làm ra vẻ thiền cơ với tôi, nói cái gì "có thể gặp mà không thể cầu".
Lúc ở lễ tân giúp anh Phong ký nhận chuyển phát nhanh, Phương Di đến.
Lúc trước tôi có nói qua chưa? Tôi có chút sợ Phương Di, không, nói cho đúng phải là cảm thấy phiền. Nguyên nhân? Cảm thấy không có thiện cảm. Kỳ thật quan hệ giữa người và người, bạn bè cũng vậy, người yêu cũng vậy, điều kiện bên ngoài gì gì đều là thứ yếu, quan trọng nhất chính là cảm giác. Cảm giác thì rất khó nói rõ, cũng rất khó nắm bắt, là phản ứng trực tiếp nhất từ trong tim bạn.
Ví dụ, lúc đại học phòng tôi có bốn người, tôi lại chỉ thân với Con Muỗi. Người khác không tốt sao? Cũng không phải.
Thêm ví dụ, nghệ sỹ, minh tinh trong giới giải trí tầng tầng lớp lớp, đẹp hơn An Tâm không phải không có, tôi lại một mực chung tình với chị.
Mà vị đồng nghiệp Phương Di này ấy, theo lý thì cũng không phải người xấu, chỉ là lúc buồn chán thích tìm tôi, rất phiền; nhất là lúc đùa giỡn không biết chừng mực, hay động tay động chân, phiền nhất rồi.
Nói thế nhưng mà, nếu như An Tâm động tay động chân với tôi... Tôi cầu còn không được đó chứ.
So, rốt cuộc là bởi vì cô ta động tay động chân với tôi, tôi mới thấy cô ta phiền, hay là tôi thấy phiền vì cô ta động tay động chân với tôi? Phí suy nghĩ quá, phí suy nghĩ quá.
"Ơ, đại anh hùng của chúng ta đi làm lại rồi!" Bà chị này mặc chiếc áo khoác dài đen xì, cộng thêm đôi cao gót óng ánh, bước vào. Tôi đưa mắt len lén nhìn, sợ cao thua ai ở hai tầng lầu này à!
Công ty có một câu nói đùa, nếu như muốn nói về một chuyện gì mà không thể xảy ra thì sẽ nói: "Đợi đến lúc Phương Di không mang giày cao gót đi!"
Lại nói đến chuyện trước mắt, nếu như người khác nói đùa với tôi như vậy, tôi có thể sẽ cười một tiếng cho qua. Nhưng Phương Di này lại cứ dùng cái giọng điệu kỳ lạ nói ra, tôi nghe thế nào cũng thấy khó chịu. Vì vậy giả vờ không nghe thấy, cúi đầu ký tên.
"Ây da ~" Cánh tay tôi bị nhéo một cái, đau chết tôi, bà chị này xuống tay thực sự là không phân biệt được nặng nhẹ. Phiền chết được, phiền chết được!
Bản mặt Phương Di tiến đến trước mắt tôi, "Viết cái gì vậy? Chị chào hỏi em cũng không nghe thấy."
"Không có, nhận chuyển phát nhanh thôi." Tôi nén nhịn bực bội trong lòng, cố gắng dùng giọng điệu bình thường trả lời lại.
Phương Di thuận miệng nói với Tiếu Tiếu mấy câu là buổi trưa xuống quán cơm mới mở ở dưới lầu ăn, sau đó không biết vì sao lại nhìn xuống giày của tôi, giật mình nói: "Chà, bọn nhóc bây giờ thật chịu chơi, đôi giày này tốn cả nửa tháng tiền lương đó!"
"Không có, đang giảm giá." Tôi không để ý đến phản ứng của cô ta.
"Giảm giá, em lừa ai đó?" Phương Di trợn tròn hai mắt, đưa tay chỉ đôi giày dưới chân tôi, "Đây là mẫu giày mới nhất của Nike, mấy ngày trước chị mới nhìn thấy, một nghìn hai, một chút cũng không bớt."
"Một nghìn hai?" Tôi thất thanh nói, lại dùng sức cúi đầu nhìn xuống chân mình. Ôi, ôi, ôi, người nào đó thật là...
Phương Di thấy tôi như vậy, trong mắt loé lên tia trêu chọc, "Bạn trai tặng à, tốn tiền vì em còn không muốn để em biết, có tâm quá nhỉ!"
Cái đồ nhiều chuyện Phương Di cuối cùng cũng đâm được đúng chỗ, câu này thức tỉnh tôi một chút.
Có đôi lúc, chị coi thường tôi hơn tưởng tượng của tôi;
Có đối lúc, chị lại quan tâm tôi hơn tưởng tượng của tôi.