Tháng sáu năm ấy, bộ điện ảnh được mệnh danh là "câu chuyện thời trung học của mỗi người" công chiếu toàn quốc, lúc đó hầu như trường nào cũng đều tổ chức đi xem. Lúc chủ nhiệm lớp thông báo cho chúng tôi biết, tôi kì thực không muốn đi. Bởi vì tôi ghét nhất là những bộ phim điện ảnh mà người lớn quay về chúng tôi, nói thẳng ra đều là từ tưởng tượng của bọn họ.
Đáng ghét nhất chính là, tôi mang trên người chức vụ lớp phó học tập, bất luận thế nào cũng không trốn được. Tôi không những phải đi "học hỏi", còn gánh trên vai trách nhiệm, viết cảm nhận sau khi xem.
Tôi dự định là sau khi xem được mười phút thì sẽ trốn ra, thế nhưng cuối cùng tôi lại yên tĩnh ngồi trong rạp xem trọn vẹn 90 phút. Đừng nghi ngờ gì cả, câu chuyện của mấy người lớn vẫn cũ rích như trước, sau khi nói tất cả những khó khăn mà "những bông hoa của tổ quốc" đã trải qua, cuối cùng lựa chọn "hăng hái tiến lên". Còn tôi sở dĩ không rời rạp ở phút thứ mười, là bởi vì ở phút thứ chín ---- Hạ Thiên xuất hiện.
Đúng vậy, ở giây phút đó nữ chính Hạ Thiên xuất hiện, tim của tôi đột nhiên đứng ngồi không yên. Sau đó nữa, tôi lưu lạc thành một người theo đuổi minh tinh, ừm, khi đó còn chưa xuất hiện từ fan. Và cũng như hết thảy những người theo đuổi các minh tinh khác, tôi bắt đầu điên cuồng thu thập những tư liệu liên quan đến nữ chính.
An Tâm 20 tuổi, sinh viên năm ba đại học Trung Hý
Tôi còn thuộc nằm lòng cả chiều cao, cân nặng, màu sắc yêu thích v.v..
Khi đó, toàn bộ báo chí đều bàn luận về những vấn đề liên quan đến bộ phim điện ảnh này. Sau bao nhiêu năm tôi không thể không thừa nhận, kỳ thực vào thời đó bộ phim điện ảnh này so với những bộ phim cùng thể loại vẫn nhỉnh hơn rất nhiều.
Thời đó, bậc làm cha mẹ nào cũng hy vọng có được một cô con gái giống như Hạ Thiên, bậc giáo viên nào cũng mong có một học sinh như Hạ Thiên. Hạ Thiên phải rất nổi tiếng, rất thành công. Bộ phim điện ảnh này ảnh hưởng rất sâu sắc, về sau rất nhiều người qua đường tận mắt được gặp An Tâm vẫn có thói quen gọi chị là: Hạ Thiên!
Thế nhưng, trong lòng tôi tự nói với mình, tôi thích chị không giống với những người khác. Bọn họ thích chị là vì vẻ đơn thuần và đáng yêu của chị trong phim, còn tôi thì nhìn thấy trong đáy mắt chị là vẻ ương bướng và ngang ngạnh.
Sau này trong một lần tình cờ, bài bình luận khi đó của tôi được chính chủ nhìn thấy, chị ôm bụng cười, "Khó trách giáo viên của mấy em không đăng lên, đây là cảm nhận sau khi xem chỗ nào, rõ ràng là bức thư tình mà!"
Tôi không nói cho chị biết, đây mà là thư tình cái gì, phải để cho chị xem nhật kí cao trung của tôi mới biết thế nào là thư tình, uầy, đừng nói chị, bây giờ tôi đang lật xem lại, cũng đang nổi da gà đây này.
Thứ năm, ngày 3 tháng 6
Hôm nay tâm tình rất không tốt, vì bị chủ nhiệm lớp dạy bảo một trận. Mình nói chưa rõ là sang năm muốn thi vào Trung Hý sao? Còn làm to chuyện lên, đáng để gọi mình xuống văn phòng nói chuyện sao? Còn nói mình muốn làm con hát không muốn học nữa? Đồ cổ hủ, thời buổi nào rồi, còn con hát nhỉ.
Mình chính xác muốn thi vào Trung Hý, như vậy mình sẽ là học muội của An Tâm rồi. Huhu, phòng An Tâm từng học, căn tin An Tâm từng ăn, bãi tập An Tâm từng chạy... Mỗi một nơi từng có dấu vết chị lưu lại mình đều muốn đến cảm nhận.
Gần đây An Tâm nhất định rất vất vả, trên báo nói, trời 30 độ chị vẫn phải mặc áo bông để quay cảnh mùa đông. Thật muốn ở bên cạnh quạt quạt cho chị, đưa đồ uống lạnh cho chị, v.v..
Đúng rồi, nghe nói cửa hàng trước cổng trường vừa mới nhập về loạt poster mới, ngày mai phải qua xem thử, nhất định là có An Tâm. An Tâm là đẹp nhất, chụp sao cũng đều đẹp.
--------- Xem nội dung ở trên rồi, bạn mà không nổi chút da gà nào thì tôi phục bạn.
Ba mẹ sẽ không can thiệp việc tôi điên cuồng theo đuổi minh tinh thế nào, với điều kiện thành tích vẫn như trước là nhất khối. Nhưng giấc mơ thi vào Trung Hý của tôi vào đầu năm học kỳ hai lớp 12 đã chính thức tan vỡ, đao phủ gϊếŧ chết ước mơ của tôi chính là vị chủ nhiệm được nhắc đến trong cuốn nhật ký. Cái người này, vì đề phòng tôi cố chấp, nên tự đăng ký nguyện vọng thi của tôi, ngay cả quyền đi thi cũng không để tôi tham gia. Sau khi lấy được ý kiến của ba mẹ tôi, cho tôi vào danh sách người được chọn chuyển thẳng vào đại học P. Phải biết rằng, tâm niệm của ba mẹ là tôi phải vào đại học P, nên sẽ không đồng ý sao được.
Vì thế, lúc các bạn học khác vẫn còn đang sục sôi chiến đấu để thi đại học, tôi thì lên lớp đều là bữa đực bữa cái. Chủ nhiệm lớp dường như cũng có chút áy náy với tôi, đối với việc cúp học của tôi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tôi cúp học thì sẽ đi đâu?
Tìm một giáo viên dạy đàn học ghi-ta.
Học ghi-ta làm gì?
Bởi vì từng đọc qua một bài phỏng vấn của An Tâm, chị nói nếu không làm diễn viên chị còn một ước mơ khác là làm nghệ sỹ đàn ghi-ta. Thế là tôi tự chủ trương quyết định tôi phải hoàn thành ước mơ này của An Tâm.
Đáng tiếc là, hồi mẫu giáo lúc ba mẹ ép tôi học đàn organ. Bởi vì đàn sai sẽ bị đánh vào tay, tôi giữ ý niệm "không khuất phục trước bạo lực", nên kiên trì chống cực lại hành vi "bạo lực" này, thậm chí còn dùng tinh thần nghĩa hiệp vì bạn học nhỏ khác công khai chống lại giáo viên. Cuối cùng, tôi bị giáo viên organ liệt vào hạng người "bất trị", một cước đá ra khỏi lớp ------ Nội dung trên là từ trí nhớ của mẹ tôi, chuyện hồi mẫu giáo làm sao tôi nhớ nổi.
Từ đó, tôi tự nhiên có tâm lý chống đối lại các loại nhạc cụ , tiết âm nhạc cũng không khá hơn, dần dà kiến thức âm nhạc duy nhất mà tôi biết được chỉ còn có bảy chữ số Ả Rập.
Mà trước mắt, tôi lại đang rất nghiêm túc theo một vị soái ca tóc dài học đàn ghi ta, tập đến đầu ngón tay đều bị chai hết cũng không oán giận. Tất cả điều này đều là vì cái người tên là An Tâm.
Song, ghi ta của tôi còn chưa "học thành tài", đại minh tinh của tôi lại gặp phải chuyện lớn.
Chuyện này vốn là chuyện vui. Tháng 5, nhờ vào một bộ phim điện ảnh về đề tài hiện thực với kinh phí thấp được đề cử vào giải nữ diễn mới xuất sắc nhất của Kim Tượng Hồng Kông. Phải biết rằng, đây là giải thưởng điện ảnh đầu tiên chị có được nên rất quan trọng. Đây chính là sự khẳng định diễn xuất của chị, trong lòng tôi tự nhiên cũng vui thay cho chị vạn phần, lúc luyện ghi ta cũng hăng hái hơn.
Giữa lúc truyền thông đang ùn ùn khen ngợi An Tâm, thì bộ phim này lại bị tra ra lúc khai máy chưa được tổng cục phê duyệt. Nói dễ hiểu hơn, chính là "trốn phép kinh doanh". Không chỉ bên phía nhà sản xuất bị phạt tiền, An Tâm cũng bị phạt trong vòng một năm không được quay phim.
Lúc tôi nghe được tin tức thật sự rất muốn chửi ông nội nó luôn, chuyện này thì liên quan gì đến diễn viên chứ, tại sao lại liên luỵ đến An Tâm vô tội nhà tôi. Một năm không thể quay phim, trời ạ, đối với sự nghiệp đang như mặt trời ở thiên đỉnh của An Tâm, điều này đả kích như thế nào chứ!
Tôi đột nhiên cảm thấy thân làm một fan bất lực như thế nào, khi đại minh tinh của tôi vui vẻ, tôi dĩ nhiên có thể chia sẻ niềm vui cùng chị, nhưng khi chị buồn, tôi lại không thể, một chút cũng không thể gánh vác bớt được gì cho chị.
Tôi nhất thời mất đi hứng thú tập ghi-ta, suốt ngày thở ngắn than dài. Lúc này, ba mẹ tôi vì muốn khen thưởng cho tôi được tuyển thẳng vào đại học P, tất nhiên "không tiếc tiền vốn" mua cho tôi một chiếc máy tính. Phải biết rằng, lúc đó đại đa số các gia đình mà nói, máy tính thuộc về "hàng xa xỉ", trước đây ở phòng máy trường, tôi chỉ được sờ qua hai lần mà thôi.
Tìm kiếm trên mạng các trang web <Đương Đại Ca Đàn>, tìm ra khoảng mười mấy cái, tất cả đều là diễn đàn về fanclub của An Tâm. Đăng ký từng cái một, xem lướt qua. Cuối cùng, tôi chú ý đến một trang diễn đàn tên là "Toàn Tâm Toàn Ý", bởi vì, trong này có "bút tích thực" của An Tâm. Cách mấy tháng An Tâm lại lên đây đăng bài một lần, đa phần đều là những chia sẽ tâm đắc lúc quay phim. Nhiều fanpage như vậy, tại sao An Tâm chỉ đăng bài trên trang này? Tôi liền cảm thấy admin của page "Toàn Tâm Toàn Ý" này thật xứng với hai chữ "siêu phàm".
Đúng rồi, ID của tôi trên "Toàn Tâm Toàn Ý" là "Kẻ theo đuôi", khi đó tôi đơn giản nghĩ là, nếu như có một ngày gặp được An Tâm, tôi phải bám đuôi theo chị.