"Anh Cường, em xin lỗi, bỏ lại cho anh một mớ hỗn độn..." Ngồi trên chiếc Alto của Lâm Cường, nhìn ánh đèn từ các ngôi nhà ngoài cửa sổ, ngọn gió đêm thanh mát ùa vào mặt tôi, trong lòng lại chua xót đến cực điểm.
Lâm Cường thật sự là một anh chàng ga lăng, lúc tôi đem tất cả hành lý xuất hiện trước cửa phòng anh ấy, tôi chỉ nói một câu ---- Em không muốn làm nữa. Anh ấy không nói hai lời, cầm chìa khoá xe đưa tôi trở về thành phố. Trên đường đi cả hai chúng tôi đều im lặng, tôi không nói, anh ấy cũng không hỏi. Nhưng tôi biết, xác thực tôi đã gây cho anh ấy không ít rắc rối. Tôi là do anh ấy dẫn đến đoàn, không chào hỏi ai tiếng nào đã xách đồ đi, ngày mai mọi người trong đoàn không nắm đầu anh ấy ra hỏi thì nắm ai đây.
"Hựu Hựu, em không cần quan tâm anh sẽ ứng phó với mọi người trong đoàn thế nào, nhưng mà... anh có thể biết tại sao đột nhiên em lại muốn về không?" Lâm Cường đang cầm tay lái, vẫn nhìn thẳng về phía trước, tựa hồ sợ tôi cảm thấy anh ấy đang dò hỏi, lại bổ sung thêm: "Anh biết em nhất định không phải là vì khổ vì mệt, có phải có người ức hϊếp em không, em nói cho anh nghe đi."
Tôi của lúc này hoàn toàn yên lặng trong sự uỷ khuất của bản thân, thực ra tôi không muốn mở miệng, thế nhưng Lâm Cường cũng là quan tâm tôi, vẫn nên cho anh ấy một lời giải thích, "Em chọc giận An Tâm rồi... Sợ mà làm tiếp chị ấy sẽ cho em một đạp..." Lý do mà tôi nói cũng vừa giả vừa thật. Nói là thật, quả thực là tôi đã chọc giận An Tâm, chị đã không tha cho tôi; nói là giả, tôi không sợ chị đạp tôi cái quỷ gì cả.
"Hả? Không phải chứ, anh thấy quan hệ tụi em rất tốt mà?" Lâm Cường nghiêng đầu nhìn tôi, buồn bực nói: "Hôm qua lúc cô ấy và Lưu Giai đang tám chuyện, cô ấy còn nói anh đem phần cơm đặc biệt của đoàn đưa cho em nữa. Anh lúc đó còn nói đùa là, Hựu Hựu thật may mắn, vừa được bạn trai cưng chìu, vừa được chị quan tâm."
"Cái gì???" Tôi đang nghiêng người dựa cửa sổ lập tức bật thẳng dậy, "Anh nói với An Tâm em có bạn trai?"
"Ừm.. Mà em yên tâm anh không nhắc chuyện em còn đi học, chỉ nói bạn trai em là anh em của anh, quan hệ đặc biệt..."
Lâm Cường nói cái gì tiếp theo, tôi không còn nghe vô được nữa rồi. Thì ra, thì ra An Tâm biết được sự tồn tại của Vương Cảnh Cảnh từ chỗ anh ta, lúc đó An Tâm đối với việc tôi cố tình giấu diếm nhất định đã nảy sinh lòng nghi ngờ, thêm nữa lại phát sinh thêm một số chuyện... kỳ lạ. Uầy, tôi rõ ràng chỉ là một fan nhỏ bé si mê cây hoa xinh đẹp đại minh nhà tôi, sao lại trở thành bị cây hoa xinh đẹp ấy hiểu nhầm là chó săn quay lén nhỉ? Oan uổng quá, tôi thật sự còn oan uổng hơn cả Đậu Nga. Ông trời ơi, ông còn có công đạo không, tháng sáu ông hãy làm một trận tuyết lở, tháng bảy làm tiếp một trận nữa đi!
Sự thật chứng minh, ông trời có công đạo, hôm thứ hai tôi cưỡi xe đạp đến ngân hàng, một trận mưa đá đột nhiên rơi xuống. Tôi đạp xe đến ngân hàng làm gì? Ừm, đến chuyển tiền. Chuyển tiền gì? Tiền mà Lưu Giai đưa cho tôi.
Lúc Lưu Giai rời khỏi phòng tôi, tôi mới hồi phục lại được tinh thần, An Tâm, không ngờ An Tâm lại ghét tôi đến mức không muốn nhìn thấy tôi nữa. Tôi ngồi xoay vòng trong mịt mù, mới nhớ đến phong thư trên tay. Đếm lại thử, có tất cả hai nghìn tệ, tôi tất nhiên không thể nhận số tiền này. Tôi đến trước cửa phòng An Tâm, duỗi tay muốn gõ cửa, rồi dừng lại, lại muốn gõ, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí gõ mấy cái, trong phòng không có phản ứng. An Tâm không có ở đây, tôi muốn nhét tiền qua khe cửa, thế nhưng khe cửa quá nhỏ. Cũng không tiện để Lâm Cường trả lại giúp, vậy phải làm thế nào? Có rồi, lần trước có nói chuyện với "An An Tâm Tâm", fanpage "Toàn Tâm Toàn Ý" hoạt động phải trả phí, tiền này đem quyên cho fanpage đi! Làm vậy cũng được tính là tiêu cho An Tâm.
Tôi mới chuyển tiền lúc sáng, lúc trưa trưởng fanclub đã đăng lên một bài: Quỹ fanclub vừa được bổ sung, cảm ơn Kẻ Theo Đuôi đã quyên hai nghìn tệ.
Ôi trời, cái bà trưởng fanclub này cũng thật là, cho tôi lên sóng như vậy, còn mặt mũi đâu mà gặp người khác!
Lâm Cường gọi cho tôi một cuộc điện thoại, anh ấy nói với đoàn phim là nhà tôi xảy ra chút chuyện, cho nên phải về gấp trong đêm. Mọi người thông cảm, không ai nghi ngờ là tôi chạy trốn.
"An Tâm... có phải ứng gì?" Cái miệng thối của tôi, người ta đã đuổi mi đi, mi còn quan tâm đến người ta? Uầy, cũng khó trách cái miệng của tôi, lời này do trong tâm sinh ra mà, trong lòng tôi cuối cùng cũng không thể buông bỏ được An Tâm.
Lâm Cường tạm ngừng hai giây, mới nói tiếp: "Không có phản ứng gì đặc biệt, em đi rồi chả phải rất vừa ý cô ta sao." Tôi nghe ra được Lâm Cường đang rất bất mãn An Tâm. Tôi thừa nhận chuyện này phải trách tôi, nếu như không nói cho anh ấy biết là tôi chọc giận An Tâm thì đã không vậy. Mà Lâm Cường lại đứng về phe tôi, nên nhất định cho rằng đại minh tinh tính tình kiêu căng, khó chìu chuộng.
Sau này, An Tâm thành thật kể cho tôi, lúc chị nghe Lâm Cường nói tôi đi rồi, chị có hừ lạnh một tiếng trước mặt Lâm Cường. Uầy, không ngờ Lâm Cường vẫn biết nghĩ cho tôi, giấu tôi chuyện này.
Nói chuyện điện thoại với Lâm Cường xong thì Phi Phi điện thoại đến.
"Hựu Hựu, chị mới biết nè, em đi cũng không nói với chị một tiếng. Nhà em xảy ra chuyện gì vậy? Nghiêm trọng không?" Giọng của Phi Phi rất nôn nóng, tràn đầy sự quan tâm,"Nếu cần dùng đến tiền, em phải nói với chị một tiếng, chị sẽ nghĩ cách giúp em."
Cúp điện thoại, tôi mới phát hiện tôi lại rơi nước mắt nữa rồi, tôi không phải là loại người dễ cảm động. Nhưng Phi Phi thật sự là... Mặc dù tôi vì người nào đó mà hứng chịu hết tủi thân, thế nhưng trải qua chuyến này ở đoàn phim, quen biết được Phi Phi cũng là rất đáng.
Con Muỗi, cái con ranh này thật sự thích xen vào chuyện người khác, tôi vốn định cuối tuần mới nói cho Vương Cảnh Cảnh biết là tôi đã về, kết quả con ranh này sáng sớm đã lắm mồm thông báo cho vị đồng hương đồng thời là anh trai, tôi đã về trường. Thế nên, Vương Cảnh Cảnh đang đứng ở dưới ký túc xá đợi tôi.
"Hựu ~" Tay của Vương Cảnh Cảnh kéo tôi lại gần, gọi tên tôi.
Tôi nổi hết da gà lên, từ lúc nào Vương Cảnh Cảnh đã trở nên buồn nôn đến vậy. "Ai cho anh gọi em như vậy?" Tôi trách móc anh ấy.
"Em gầy đi ~ Đen hơn ~ Có phải Lâm Cường không quan tâm em không?" Giọng nói dịu dàng tựa hồ có thể vắt ra nước của Vương Cảnh Cảnh.
Tôi không chút nào cảm nhận được phong vị "bạn gái" nên không thấy cảm động, chẳng những không cảm động còn tức giận nói: "Anh làm gì dài dòng quá vậy? Tìm em có việc gì không, không có gì thì em lên đây."
Tôi thừa nhận tôi là một kẻ mềm nắn rắn buông, ở chỗ An Tâm chịu biết bao uỷ khuất như vậy, quay đầu đổ hết lên người Vương Cảnh Cảnh.
"Mấy chai nước ép này em xách lên đi! Nghỉ ngơi cho khoẻ, đợi cuối tuần anh sẽ bồi bổ cho em, xem em thành bộ dạng gì rồi kìa!?" Mẹ ơi, nhìn ánh mắt Vương Cảnh Cảnh kìa, tôi nói anh ấy không làm diễn viên thật uổng mà, cái con người này chưa được mấy giây hốc mắt đã ươn ướt rồi, tôi thật muốn lục tìm xem trên người anh ấy có đem theo chai thuốc nhỏ mắt hay không.
Trở về phòng, nước ép trong nháy mắt đã bị đám cùng phòng không có lương tâm phân chia nhau. Tôi ngồi vào bàn đọc sách nghĩ nghĩ, chắc phải tìm một lúc nào đó nói cho rõ quan hệ của hai chúng tôi.
Có câu nói, thời gian là thuốc chữa thương tốt nhất. Nỗi nhục mà An Tâm gây cho tôi quả thật làm tôi đau không ít, phải rất lâu sau mới lành. Có một đoạn thời gian, mỗi lần nhớ đến câu nói của Lưu Giai sau khi đưa tiền cho tôi, khiến tôi rất đau đớn. An Tâm, tôi ở trong lòng chị, thật sự quá quắt đến thế sao? Chúng ta suy cho cùng cũng ở chung với nhau hơn một tháng, chị không tin tưởng tôi đến thế sao?
Tôi sắp bị An Tâm biến thành một kẻ đa nhân cách rồi, một mặt vẫn giống như một fan trung thành lặng lẽ dõi theo nhất cử nhất động của An Tâm; mặt khác, mỗi khi nhớ đến khoảng thời gian đến gần An Tâm cũng như sự vô tình của chị... Không thể nào nói là không có chút oán giận nào.
Đương nhiên, sau này, tôi biết toàn bộ những chuyện này không thể hoàn toàn trách An Tâm được. Hơn nữa tôi nhỏ bé như vậy, chẳng qua chỉ là trong mối quan hệ phức tạp rắc rối của giới trí, vô tình trở thành con tốt hy sinh mà thôi.
Giới giải trí thật thật giả giả, thử hỏi một tay mơ như tôi lúc đó làm sao phân biệt được rõ?