Ở trước cổng kiểm tra an ninh ở sân bay, gương mặt có hơi tàn nhang của Molly ôm lấy Nana khóc không ngừng, người lớn hai bên gia đình chúng tôi đứng ở bên cạnh dở khóc dở cười.
Căn nguyên của chuyện này là tôi và An Tâm dẫn hai đứa nhỏ về nước ăn Tết, ai ngờ Molly đến sân bay tiễn lại khóc lóc thảm thương. Đứa đáng giận nhất là Roy, còn ở xung quanh hai đứa nhỏ vừa nhảy vừa xoay, trên miệng còn rêu rao: "Chị có bạn gái ưa khóc nhè, chị có bạn gái ưa khóc nhè..."
Tôi kéo tên tiểu tử thối này qua, dùng vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Con đã lên lớp 3 rồi, là big boy, không được nghịch ngợm nữa."
Nào ngờ Roy giãy giụa, chạy đến bên An Tâm, "Mẹ An có thể làm chứng, lúc con lên lớp 3 mẹ từng nói qua. Nếu như con thật sự là big boy, mẹ sao vẫn để chị quản con, hừ."
Tiểu tử thối, thích cãi lại tôi.
Ba mẹ của Molly hơi áy náy nhìn tôi và An Tâm, sau đó cúi thấp người xuống nói với Molly: "Đừng làm Nana lỡ mất chuyến bay nữa. Ừm, nửa tháng sau Nana về lại rồi, rất nhanh."
Không nói câu này còn đỡ, Molly vừa nghe, ôm chặt lấy Nana càng khóc lớn hơn, "Nửa tháng, quá lâu, tại sao chị lại xa em lâu như vậy... Oa oa ~"
Sặc, người Hà Lan cũng đọc truyện Quỳnh Dao à?
Ngay lúc chúng tôi còn tưởng rằng Molly sẽ khóc đến ngất đi, Nana cuối cùng mở miệng vàng, "Khóc nữa thì chị sẽ không thích em nữa."
Cái này gọi là quả quýt dày có móng tay nhọn, giây tiếp theo tiếng khóc của Molly giống như đạp phanh thắng gấp lại, im bặt.
Thời gian của chuyến bay dài đằng đẵng! Tôi sau khi xem xong cuốn tạp chí, lay lay Nana đang nghe nhạc, con bé tháo tai nghe xuống quay đầu nhìn tôi.
"Nếu như mẹ nhớ không lầm, Molly theo đuổi con lâu như vậy, tại sao tháng trước con lại đồng ý con bé?" Mặc dù đã rời giới giải trí lâu như vậy rồi, bệnh nhiều chuyện cũng đã thấm vào trong người tôi, ngay cả con mình cũng không tha, tôi nhục giùm mình —— hai giây.
Nana ngược lại không chút do dự, lập tức trả lời: "Em ấy giúp con ăn cà tím nửa năm."
Cái gì? Cà tím? Đầu óc tôi chập mạch một lúc lâu, đột nhiên phản ứng lại, "Là bữa trưa An làm cho con... Wow..."
Bàn tay nhỏ của Nana bịt miệng tôi lại, đè thấp giọng nói: "Xuỵt, đừng để mẹ nghe thấy."
Tôi gật đầu, con bé mới buông tay ra. "Cho nên, con không thích ăn cà, sao không nói sớm."
Nói đến chuyện bữa trưa của mấy đứa nhỏ, An Tâm có sự cố chấp của mình. Chị khăng khăng cho rằng cơm Trung so với cơm Tây có dinh dưỡng hơn, có lợi cho sự phát triển của con hơn, cho nên phải đích thân nấu để hai đứa nhỏ mang đến trường. Tất nhiên, tài nghệ nấu nướng của chị đã khác xưa rồi.
"An vất vả nấu cho tụi con, con không muốn mẹ buồn." Nana nói xong nhún vai một cái.
Thật không ngờ đến, mới lớp sáu Nana đã biết suy nghĩ cho người khác rồi.
"Bà ngoại, con và An Tâm chúc ngoại mạnh khoẻ, sống lâu trăm tuổi!" Vừa nói An Tâm đưa bao lì xì đại biểu cho tấm lòng chúng tôi.
Roy đang cùng các anh chị em họ chơi đùa không biết từ đâu xông tới, cúi chào bà ngoại, "Con và chị chúc bà cố sống lâu trăm triệu tuổi."
Bà ngoại nghe xong liền cười toe tóe, kéo bàn tay Roy lại nói: "Cháu mới là tiểu tổ tông của bà, miệng ngọt như vậy là học từ ai hở?"
Roy thè lưỡi nói: "Bởi vì cháu mới ăn một viên... thỏ ngọc, đúng, cháu thích thỏ ngọc."
Lần này cả nhà đều cười phá lên, bởi vì mọi người biết rõ Roy muốn nói là kẹo sữa đại bạch thỏ.
Đến sáng mùng ba, các cậu đều dẫn mợ về nhà mẹ đẻ rồi, nhà ngoại yên tĩnh hơn rất nhiều. Ăn xong bữa sáng, hai đứa nhỏ tự giác lấy bài tập nghỉ đông mà An tâm sắp xếp cho chúng ra, thực ra là một đống thành ngữ hoặc cách dùng câu. Tôi kỳ thật không quá tán thành việc cho bài tập bên ngoài trường học cho các con, nhưng An Tâm khăng khăng muốn mấy đứa nhỏ học tốt tiếng Trung, tôi cũng hiểu dụng tâm của chị. Nana vừa suy nghĩ vừa viết, còn tên tiểu tử thối Roy nghĩ cũng không thèm nghĩ, gặp phải câu khó liền đi hỏi chị, cũng may Nana rất nhẫn nại, cũng không ngại phiền giải thích cho nó nghe. An Tâm gọt một quả táo, rồi bổ ra cắm tăm đưa cho ngoại, sau đó lại gọt một quả nguyên đưa cho tôi.
Bà ngoại nhìn hai đứa nhỏ, lại nhìn tôi và An Tâm, chợt bật cười khúc khích, làm chúng tôi khó hiểu nhìn bà.
"Bà á, nhớ đến lần đầu tiên An Tâm đến nhà chơi, bà lại đi mai mối bậy bạ, còn muốn giới thiệu con bé cho anh họ con." Nói đến đây bà ngoại dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào trán tôi, "Con nhỏ này, lúc đó trong lòng nhất định giận bà lắm phải không."
Con của tôi và An Tâm đã lớn như vậy rồi, nghe thấy mấy lời này vô thức đưa mắt nhìn nhau, đồng thời đỏ mặt.
"Anh họ bây giờ... thế nào rồi ạ?" Tôi tìm lấy một câu hỏi qua loa.
"Nó à, mấy năm trước kết hôn với một đồng nghiệp rồi, năm ngoái có dẫn con đến thăm bà, con trai của nó cũng xấp xỉ Nana đó." Nói đến đây mắt ngoại lăn xuống giọt nước mắt, "Ôi, có thể đính ước cho mấy đứa nhỏ nha."
Tôi vội ngăn cản nói: "Ngoại thật đúng là nghiện làm bà mai mà, giờ đã thời đại nào rồi, còn đính ước cho mấy đứa nhỏ."
Bà ngoại đỡ trán nói: "Thật là bà già hồ đồ mà, không thể đề xướng yêu đương sớm ha, đợi tụi nhỏ lớn lên tự mình quen biết, tuỳ duyên, tuỳ duyên."
Nghe vậy tôi và An Tâm thở phào nhẹ nhõm.
"Chị có bạn gái rồi." Roy dùng tiếng Anh lầm bầm một câu. Cái tên nhóc này, lại nghe hiểu ý nghĩa từ đính ước. Tôi vội trừng mắt nhìn nó.
Lúc bà ngoại nghỉ trưa, tôi và An Tâm dắt hai đứa nhỏ đi dạo gần đó, trong lúc nói cười thì đi đến một cái hồ nhỏ.
"Còn nhớ không, chúng ta lần trước có đến đây?" Tôi khoát tay lên vai An Tâm, nhỏ giọng hỏi.
An Tâm thuận thế dựa vào lòng tôi, "Nhớ, em nói tình yêu của chúng ta giống hồ nước này, yên ả mà tuyệt đẹp." Nói xong, hơi hơi ngẩng đầu lên, hôn lên khoé môi tôi.
Tôi đang định hôn đáp trả lại, thì nghe thấy tiếng hai đứa nhỏ đồng thanh truyền đến bên tai: "Oops, hai mẹ buồn nôn quá."
Thật là phá hoại không khí, lúc muốn lãng mạn thì ngàn vạn lần không thể dắt con theo bên cạnh.
Tối đến, An Tâm bảo tôi đi xem hai đứa nhỏ ngủ chưa. Tôi vừa định gõ cánh cửa phòng khép hờ của bọn nó, thì nghe thấy Roy vui vẻ ríu rít: "Em có rất nhiều bao lì xì, đi xem World Cup ủng hộ đội Hà Lan."
"Thứ nhất, tiền này không phải do em kiếm; thứ 2, em có thể một mình xuất ngoại được không?" Nana ung dung nói.
Roy nghĩ nghĩ lại nói: "Em tìm mẹ An thương lượng, mẹ Yo chuyện gì cũng nghe mẹ An đúng không?"
Thảo nào tên tiểu tử thối này luôn cãi lại tôi, hoá ra địa vị trong gia đình của tôi thấp như vậy à.
Nào ngờ Nana thở dài nói: "Đồ ngốc, em nhìn không ra sao, mặc dù Yo giống như bị vợ quản nghiêm, thực ra chuyện lớn trong nhà đều do mẹ ấy làm chủ."
Ôi trời ơi, Nana từ đâu học được từ "vợ quản nghiêm". Còn nữa, khả năng quan sát cũng quá tốt nhỉ.
Tôi đang muốn đẩy cửa, lại nghe Nana nói: "Nếu như em đáp ứng chị hai điều kiện, chị đảm bảo em có thể đi Argentina xem World Cup."
"Được, chị nói đi, nói đi, em đáp ứng chị."
"Thứ nhất, không được phép lấy chị và Molly ra đùa nữa; thứ 2, ngoài trừ chị, nếu như có người làm Molly khóc, em phải thay chị dạy dỗ nó."
God, đứa nhóc Nana rốt cuộc di truyền từ ai vậy?