Làm phóng viên được bốn năm, tôi cuối cùng có cơ hội gặp được thần tượng trong lòng mình, tối qua tôi mãi không cách nào chợp mắt được, trong đầu lặp đi lặp lại những dự liệu cho cuộc phỏng vấn.
Đúng rồi, tôi quên tự thới thiệu, tôi tên Trần Nhất Nguyên, năn nay 26 xuân xanh, là phóng viên của toà soạn Nam Phương.
Một tháng trước, Thiên hậu An Tâm nhờ vào một bộ điện ảnh kinh phí thấp của đạo diễn Vương Cảnh Cảnh mà giành được giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất của Oscar, vì An Tâm đã rời khỏi giới giải trí về đến cuộc sống gần gũi đại chúng. Một thời gian, truyền thông trong nước muốn phỏng vấn cô ấy nhiều vô số kể, nhưng cô ấy không nhận bất kỳ một lời mời nào, thậm chí có phóng viên đặc biệt bay đến Amsterdam, cũng không thể diện kiến cô ấy một lần.
Song, chính vào hôm nay, tôi sẽ đến phỏng vấn vị nữ minh tinh người Hoa duy nhất bước lên đại lộ Oscar. Muốn biết tôi làm cách nào không? Không nói cho bạn đâu.
Mười giờ sáng, tôi mang máy quay đúng giờ gấp gáp đến một nhà hàng ở khu Nanluoguxiang. Ấy, nhà hàng này không phải là Gulitt mở sao, trước đây An Tâm và anh ấy từng dính tin đồn hẹn hò, lẽ nào... Tôi vẫn đang miên man suy nghĩ, đột nhiên anh quay phim bên cạnh đυ.ng tôi một cái, "Đến nơi rồi, đến nơi rồi."
Nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy An Tâm đi vào Tứ Hợp viện, phía sau còn có hai đứa bé và một người phụ nữ cũng xinh đẹp phóng khoáng đi cùng. Trái tim bé bỏng của tôi không thể kìm chế được, đập càng thêm nhanh, trời ạ, tôi không ngờ lại có một ngày mình có thể gặp được thần tượng.
"Chào..." Chữ "chị" vẫn còn đang ngậm trong miệng mình, An Tâm đã chủ động thân thiết bắt tay với tôi, dẫn tôi đến một phòng đặt riêng.
"Thật ngại quá, chị chọn chỗ này cũng không biết em đến có tiện không." An Tâm cởi khăn choàng, tiện tay vắt lên lưng ghế, "Chỗ này cách Trung Hý khá gần, chị lát nữa định dẫn hai đứa con đi thăm trường mẹ nó." Không biết cô ấy nghĩ đến cái gì, lại nói: "Trước đây chị rất khó dậy sớm, cho nên các cuộc phỏng vấn đều sắp xếp buổi chiều, có con rồi thì chế độ làm việc nghỉ ngơi bình thường rồi."
Một đứa nhanh mồm nhanh miệng như tôi vẫn còn đang trầm luân trong kích động được gặp thần tượng, may là anh quay phim phía sau đơn giản chào hỏi mấy câu.
"Nana, con dẫn em đi tìm chú Gu ở kế bên chơi đi." An Tâm nói xong, xoay sang hướng tôi, "Được rồi, có thể bắt đầu rồi."
Phỏng vấn tiến hành được một lúc, tôi dần dần tìm về lại được thái độ chuyên nghiệp.
"Có người nói chị chỉ vỏn vẹn dựa vào 10 phút biểu diễn mà giành được giải, là thể hiện kỹ năng diễn xuất phi phàm, cũng có người nói là do Oscar lấy lòng khán giả người Hoa. Chị thấy thế nào?"
An Tâm hơi hơi nhướng mày, sau đó nghiêng đầu hướng sang người phụ nữ khác đang ngồi trong căn phòng này, nũng nịu nói: "Đều tại em ~"
Tôi và anh quay phim đưa mắt, ngơ ngác nhìn nhau, tình huống gì đây?
Người phụ nữ bị quở trách không để bụng, mắt mang theo ý cười, "Sao trách em, có trách phải trách tên đầu đất Vương Cảnh Cảnh đó."
An Tâm cười không để lộ răng nói: "Cũng không thể trách cậu ta, là chị tự yêu cầu không được phép vượt quá 10 phút, nào nghĩ cậu ta thật sự cắt cho chị đúng 10 phút chứ."
Đầu đẫm mồ hôi, thử nghĩ có mấy người có thể gọi Vương đại đạo diễn là "tên đầu đất".
"Ừ, kỹ năng diễn xuất phi phàm chị không dám nhận, còn lấy lòng khán giả người Hoa? Sợ rằng chị không có sức kêu gọi lớn đến vậy. Chỉ có thể nói chị rất cảm ơn ban giám khảo của Oscar đã khẳng định diễn xuất của mình... Ui, chị nói như vậy có phải có chút đại khái, nhưng mà chị quả thật nghĩ như vậy."
"Câu hỏi tiếp theo có thể đυ.ng đến chút đời sống riêng tư, nếu như chị không muốn trả lời cũng không sao. Em vừa nhìn thấy hai con chị, xin hỏi bố mấy đứa nhỏ có phải là người trong giới không?"
An Tâm lại cười hì hì lên mấy tiếng, "Trần phóng viên, em thật không thành thật, em rõ ràng nhìn ra bạn đời của chị chính là vị đang ngồi bên cạnh mà, còn ép chị đích thân thừa nhận sao?"
Mặt tôi đỏ lên, chút diễn xuất này của tôi quả nhiên không thể qua mặt được ảnh hậu mà.
"Mặc dù đây là đời tư của chị, nhưng mà chị cũng hy vọng có thể tiếp năng lượng cho nhiều người khác, cho nên... em có đưa tin cũng không sao cả, người chị yêu là một người phụ nữ ưu việt."
Lúc này đến lượt "người bạn đời đồng tính" cười thàng tiếng, "Xin chị đừng đá xéo em nữa, làm như em được nhận giải Nobel vậy."
Tôi sợ buổi phỏng vấn bị hai người họ đưa lạc hướng, nhịn cười tiếp tục hỏi: "Em để ý thấy, con gái chị tên là Nana, là lấy chữ An viết ngược lại đúng không?"
An Tâm mặt đầy kinh ngạc, "Không hổ là phóng viên, khả năng quan sát rất tốt nha."
Tôi tự hào vỗ ngực nói, "Đương nhiên, em là phóng viên thâm niên mà."
Buổi phỏng vấn tiến gần đến cuối, tôi hỏi câu hỏi cuối cùng, "Chị cự tuyệt bao nhiêu phỏng vấn như vậy, tại sao lại chọn em thế?"
An Tâm còn chưa mở miệng, người phụ nữ kia đã đứng dậy đi đến trước mặt tôi, dùng giọng nói khá là trêu đùa nói: "Tiểu sư muội, em tự mình không biết sao?"
Trái tim tôi lại nhộn lên, chút tâm ý của tôi quả nhiên vẫn bị phát hiện rồi. Không sai, tôi sớm đã biết người phụ nữ đang đứng trước mặt mình, Hựu Hựu, người yêu của An Tâm. Thời gian tôi học ở Bắc Đại, mấy vị giáo sư đều từng nhắc đến giai thoại truyền kỳ của cô ấy. Cô ấy chính là thần tượng của tôi, người mà hôm nay tôi hoàn toàn không dám nhìn thẳng mặt.
Hựu Hựu tiếp tục trêu ghẹo nói: "Em ở trong email đặc biệt giới thiệu mình học chuyên ngành Tài Chính đại học Bắc Đại, chơi chiêu bài lấy cảm tình mà."
Tôi ngại ngại khua khua tay, "Sư tỷ quả nhiên nhìn rõ mồn một."
An Tâm vỗ vai Hựu Hựu một cái, "Được rồi, đừng chọc em nó nữa." Rồi quay sang hướng tôi nói: "Đúng rồi, tại sao em tên là Nhất Nguyên, em nếu có em trai chắc gọi là Nhất Giác nhỉ?"
Hựu Hựu lắc đầu, "Em ấy nếu có em trai nhất định tên là Canh Tân."
Mặt An Tâm tràn đầy dấu hỏi.
Tôi vội đáp: "Nhất nguyên phúc thuỷ, vạn tượng canh tân."
Lúc Hựu Hựu dắt tay An Tâm và con nói lời tạm biệt với chúng tôi, có nói một câu, "Tiểu sư muội, chúc em sớm ngày trở thành đại chủ biên nhé."
Tôi nắm chặt lòng bàn tay. Nhìn bóng lưng họ đi xa, mặc dù tôi là gái thẳng, nhưng từ tận đáy lóng tôi thật sự ngưỡng mộ hai người phụ nữ xinh đẹp này, chúc phúc họ, chân ái tối cao.