Chương 150: Tâm Viên Ý Mã

Trước hôm Con Muỗi đi công tác ở Đức, chúng tôi trò chuyện cả một đêm. Cuối cùng Con Muỗi nói một câu, cậu thật sự trưởng thành lên nhiều rồi.

Đúng vậy, nếu như là tôi của trước đây, nhất định sẽ cãi nhau với mẹ một trận lớn, chất vấn bà dựa vào cái gì can thiệp vào cuộc sống tình cảm của tôi;

Đúng vậy, nếu như tôi của trước đây nhất định sẽ cùng An Tâm lý luận một trận, mắng chị dựa vào cái gì tự mình quyết định, buông bỏ tình cảm của chúng tôi.

Thế nhưng sau khi trải qua bao nhiêu thăng trầm nhấp nhô, tôi của giờ đây chỉ cần biết, bất luận họ đã từng làm qua những gì, đều là bởi vì quá yêu tôi, chỉ thế thôi.

Đến nay, mẹ tôi đã hiểu cho tình cảm của chúng tôi, mà An Tâm cũng không có ý định nói cho tôi biết chân tướng sự việc này. Tôi biết chị là sợ làm rạn nứt quan hệ của tôi và người nhà, bởi vì chị là người thiếu sự ấm áp của gia đình, chị không muốn tôi cũng như vậy. Nếu đã như thế, thì để "chân tướng" này đi theo chiến hạm tử trận bay theo mây khói.

"Biểu cảm gì đây, không hoan nghênh em à?" Tôi tức tối một mình chuyển mấy vali lớn vào nhà, thấy người kia vẫn ngây ngốc đứng bên cửa, bất mãn nói: "Aiyo, góp một tay đi, nặng chết được."

An Tâm lúc này dần hồi thần lại, vội vàng giúp tôi chuyển mấy vali vào nhà, "Em đây là?"

"Con Muỗi phải đi công tác rất lâu, em không quen ở một mình, cho nên dọn đến ở tạm chỗ chị ít hôm, có được không?"

Mặt chị lập tức vui vẻ lên, phải gọi là tươi như hoa nhá, "Quá được luôn chứ, muốn ở bao lâu đều được." Nói xong còn nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu, "Lý Văn kia, tốt nhất bị phái ra nước ngoài nửa năm một năm luôn đi."

"Chị nói cái gì?" Tôi đặt vali xuống, nghiêng đầu hỏi chị.

"Chị hỏi em muốn uống nước không", chị rót một cốc nước lọc đưa cho tôi, ánh mắt tràn đầy mong đợi nói, "Sau khi em rời đi, đồ đạc trong nhà đều không có gì thay đổi, hay là em vẫn ngủ..."

Tôi uống một hớp nước, tiếp lời chị, "Ừ, em vẫn ngủ ở căn phòng cũ của mình, được không?" Nói xong tự mình bắt đầu kéo vali đi vào, không sai, chính là căn phòng đối diện phòng An Tâm. Cừu con, muốn ngủ cùng giường, đợi chị theo đuổi được em rồi hẵn nói.

"Được thôi ~~~" Một giọng nói vô cùng không tình nguyện nhưng lại bất đắc dĩ vang lên sau lưng tôi.

Tôi sửa sang grap giường, xoay đầu nhìn, chị tựa nửa người trên cửa, bĩu môi nhìn tôi. Chiếc áo ba lỗ trắng tuyền, chiếc váy siêu ngắn ôm bó bờ mông căng tròn, cặp giò thon dài tuyệt mỹ đang xỏ đôi dép lơ Hello Kitty. Đôi mắt to đen láy câu câu nhìn về hướng tôi, nhưng mà trong đôi ngươi xinh đẹp kia ngoại trừ không cam lòng thì còn có vài phần ý vị trêu chọc. Tôi đột nhiên hơi hối hận, hồ ly tinh thế này, vẫn là nên sớm thu thập mới được, thay trời hành đạo mà.

Tôi nhẫn nhịn cơn sóng trào trong lòng, cố ý không đếm xỉa đến sự xinh tươi của chị, bắt đầu xếp quần áo vào tủ, đem vật dụng thường ngày đặt lên bàn, đem đồ vệ sinh cá nhân cầm vào nhà vệ sinh...

"Đói chưa, chị đi nấu mì cho em." Chị đột nhiên dịu dàng lên tiếng.

Tôi nhíu mày nói: "Đừng nói với em chị vẫn cả ngày ăn mì gói đối phó."

Chị làm mặt quỷ, thè lưỡi ra, "Không phải nhé, đúng lúc trong nhà hết đồ ăn thôi mà ~"

"Không có thì mua!" Tôi bước đến trước mặt chị, xoè bàn tay ra, "Đưa chìa khoá xe cho em."

"Chị muốn đi chung với em." Chị chống nạnh hai tay, làm bộ dạng không đạt được mục đích không chịu thôi.

Trong lòng thầm cười lên, trừng chị một cái, "Cũng được, nhiều thêm một tay."

Đêm đến, nằm trên giường nhìn trần nhà, đầu óc hệt như đèn LED không ngừng nhấp nháy những hình ảnh. Rất nhiều năm trước, lần đầu tiên bước vào căn nhà này, cũng ngủ ở đây. Chỉ có điều, lúc đó người kích động là tôi, người thờ ơ là chị. Bây giờ, ngược lại rồi.

Nghĩ cũng buồn cười, cái đồ ngốc đó cũng không nhìn xem tôi mang bao nhiêu hành lý, đến nhà người khác ở tạm có cần khoa trương như vậy không?

Di động đặt trên tủ đầu giường vang lên hai tiếng, báo tin nhắn đến

[Hôm nay rất vui, chị yêu em]

Nghĩ một chút, trả lời lại một dòng

[Ngủ ngon, mơ đẹp]

Ngày hôm sau vừa vặn là cuối tuần, ngủ thẳng một giấc bò dậy, kinh ngạc phát hiện người nào đó vừa hát vừa dọn dẹp nhà vệ sinh. Tôi len lén lấy bên tai nghe bỏ lại lên nghe, lại là bài .

"Cần em giúp gì không?" Tôi mỉm cười nói.

"Trước tiên đi giải quyết bánh mì và sữa đi, sau đó... nếu như em tình nguyện thì giúp chị thu dọn bàn trang điểm nhé!" Chị đáp lại bằng một nụ cười nhàn nhạt.

"Hơ, vẫn thật bừa bộn." Nhìn thấy đồ trang điểm, đồ bảo dưỡng các kiểu bày ngổn ngang trên bàn, tôi không khỏi cảm thán.

Kiểm tra qua từng lọ một, quá hạn thì vứt đi, dùng hết rồi thì vứt đi, còn lại thì phân loại sắp xếp lại. Cầm lên một lọ nhỏ màu xanh, nhìn thấy trên mặt dòng chữ tiếng Anh Breast Enhancement Cream, liền như bị sét đánh —— kem giúp to ngực!!!

"Haha, hahaha..." Nghĩ đến cup A kia của chị, càng nghĩ càng buồn cười, cuối cùng cười không nhịn được ngã lên giường.

Người nào đó chắc là nghe thấy tiếng cười khoa trương của tôi, bước vào, vừa nhìn thấy chiếc lọ trên tay tôi, sắc mặt thoáng cái đỏ lên, "Làm gì tuỳ tiện lục lọi đồ chị." Nói xong giật lấy chiếc lọ trong tay tôi, giấu sau lưng.

Nhìn bộ dạng giấu đầu lòi đuôi của chị, tôi càng cười đau cả bụng nói: "Là chị bảo em thu dọn lại chỗ này mà!"

Chị thấy tôi cười không thể ngừng, càng quẩn bách, xoay bước ném cái lọ vào ngăn kéo.

"Cười, cười, cười, chị mua cái này còn không phải vì em hở." Người nào đó liếc tôi một cái.

??? Tôi cúi đầu nhìn ngực mình, lại ngẩng đầu nhìn chị. Ý tứ cười nhạo trong mắt rất rõ ràng: Bà chị, em như vậy mà còn cần to?

Chị né tránh ánh mắt của tôi, bĩu môi cúi đầu không nói gì, cách một lúc lâu mới nhìn qua tôi với ý vị thâm trường, "Có lần em nói... nếu như to một chút... cảm giác tay sẽ càng thích hơn... em quên rồi hở?"

Sặc, trán nổi ba vạch. Tôi, tôi, tôi nhớ mang máng hình như thật sự từng nói như vậy, nhưng đó chỉ là lời nói đùa của tình nhân trong lúc ngọt ngào trên giường thôi mà. Lần này đổi lại đến lượt tôi xị mặt rồi.

Giữa lúc mặt tôi đang nóng lên như thiêu như đốt, chị bước đến trước mặt tôi, đưa tay nhéo má tôi một cái, dùng giọng điệu vô cùng cưng chiều nói: "Tiểu Hựu Hựu nhà chúng ta quá đáng yêu mà, thật muốn cắn một cái."

Không biết thế nào, nghe thấy câu này của chị tôi đột nhiên dậy sóng lên. Kéo chị ngã vào lòng tôi, ngồi lên đùi tôi. Sau đó đưa một tay vòng lấy eo chị, một tay khác đỡ sau ót chị, cùng chị hôn một nụ hôn ướŧ áŧ.

"Ưn... ưn..." Chị lập tức tiến nhập vai diễn, theo bản năng đưa đầu lưỡi thơm ngát vào trong miệng tôi, hai tay xoa xoa lưng tôi.

Tôi một bên cùng chị thực hiện nụ hôn nồng nhiệt, một bên xoa nơi mềm mại trước ngực chị, chầm chậm vân vê, "Để em kiểm tra xem, kem làm to ngực kia có tác dụng không?"

"Đáng ghét ~" Chị chỉ nũng nịu khẽ nói một câu, liền không nói gì thêm nữa, chỉ là cánh tay vòng lấy cổ tôi, đầu tựa vào lòng tôi. Đưa tay xoa mặt tôi, ngốc ngếch hỏi một câu, "Chị không có nằm mơ chứ?" Giống như đang hỏi tôi, lại giống như đang tự hỏi mình.

Trong bụng tôi nhóm lên đóm lửa, vỗ lên mông chị một cái, cười trêu nói: "Chị đang nằm mơ, mà còn mơ mộng xuân."