Chương 144: Xông xáo Hollywood

Ngón tay đặt trên bàn phím di động vuốt ve một lúc, vẫn là không gọi cho chị. Là không muốn có gì dây dưa với chị thêm nữa, hay là sợ vừa nghe thấy tiếng chị thì lại... Không biết, tôi thật sự không biết.

Thế nhưng, người ta lại giúp đỡ ba mẹ tôi, về tình về lý đều nên cảm ơn một tiếng, đúng không?

Lúc chia tay tôi đã xoá chị khỏi danh sách bạn bè trên MSN, giờ đây ngoài điện thoại còn có cách liên lạc nào khác không? Đúng rồi —— "Toàn Tâm Toàn Ý".

Tôi đăng nhập diễn đàn, gửi cho chị một bức điện tín, nói là bức điện tín kỳ thực có chút miễng cưỡng, bởi vì chỉ có đúng mười một chữ mà thôi, "Cảm ơn những chuyện chị đã làm vì ba mẹ tôi."

Cuối cùng về đến nhà ở New York, vừa mở cừa vừa suy nghĩ lát nữa phải điện thoại cho Khoai Sọ báo tôi đã quay lại rồi, hai ngày nữa thì đi thăm hỏi mẹ cậu ấy.

Thế nhưng vừa vặn đèn chùm ở phòng khách lên, thì nhìn thấy Khoai Sọ đang ngồi bệt trên ghế sofa.

Cậu ấy đi chân trần, trên người mặc rất mỏng manh, cuộn tròn người trên ghế sofa, ôm chặc một cái gối đầu. Ớ... Hình như là cái gối trên giường tôi mà. Tôi đặt túi xuống, chầm chậm đi đến gần cậu ấy, lần đầu cảm thấy Khoai Sọ mỏng manh yếu đuối như vậy, khổ sở đáng thương như vậy.

"Cậu không phải đang chăm sóc bác gái sao, sao lại về đây?"

Khoai Sọ tựa như bây giờ mới phát hiện tôi bước vào cửa vậy, chợt ngẩng đầu lên. Trên mặt vẫn còn lờ mờ dấu vết nước mắt, ánh mắt có chút trống rỗng.

Tôi bị bộ dạng này của cậu ấy doạ sợ, ngồi xuống bên cạnh, vội vàng truy hỏi: "Sao thế, bệnh của bác gái trở nặng?"

"Hựu Hựu, thật sự là cậu sao?" Cậu ấy túm lấy cổ tay áo tôi, ánh mắt từ trống rỗng biến thành không thể tin được.

Tôi không biết cậu ấy đã gặp phải chuyện gì, chỉ đành ôm lấy cậu ấy, để cậu ấy cảm nhận được tôi, sự rõ rành rành của tôi.

"Cậu bảo mấy ngày trước sẽ quay về, tớ đặc biệt vội vàng về nhà đợi cậu, thế nhưng... cậu mãi không thấy về, tớ không dám điện thoại cho cậu, sợ cậu nói với tớ cậu muốn ở lại Bắc Kinh, không quay lại nữa."

Tôi vỗ vỗ lưng cậu ấy, dùng giọng điệu thoải mái đáp lời: "Xem cậu nói kìa, tớ chẳng qua là đi công tác, cũng không phải bị phái đi thường trú."

"Tớ là sợ, là sợ..." Khoai Sọ đột nhiên kích động lên, "Cậu gặp được chị ta, thì mềm lòng, thì không quay lại nữa, thì không cần tớ nữa..."

Sự tình vẫn thật sự bị Khoai Sọ đoán trúng một nửa, "Tớ có gặp người đó, nhưng... tớ quay về rồi, về đến bên cậu, không phải sao?" Tôi nắm lấy tay cậu ấy.

Khoai Sọ gật đầu, dùng đôi mắt hết sức thành khẩn nhìn tôi nói: "Tớ tha thiết mong mỏi cậu được hạnh phúc hơn bất kỳ người nào trên đời này, chỉ là, nghĩ đến hạnh phúc đó không có phần tớ, vẫn thật vô cùng đau khổ."

Bõm, đáy lòng như bị ai ném xuống một hòn đá, dấy lên từng trận gợn sóng.

Tôi đưa tay Khoai Sọ lên đến môi, cúi đầu khẽ hôn một cái, "Ai nói hạnh phúc của tớ không có cậu, không có cậu tớ sao hạnh phúc được chứ."

Giây phút này tôi cuối cùng quyết định, cứ mãi vướng bận với hạnh phúc không thuộc về mình, chi bằng nhẹ nhàng nắm lấy tay người trước mắt, tạo dựng hạnh phúc của riêng chúng tôi.

Khoai Sọ tựa hồ cảm nhận được tâm ý của tôi, trên mặt dập dờn một nụ cười hạnh phúc, cười đến ngọt ngào như vậy ~

"Perfect!" Giám đốc xem xong báo cáo của tôi, dựng ngón cái lên, nói đến báo cáo công tác lần sau của tôi nhất định sẽ thăng chức tăng lương cho tôi.

Về đến phòng làm việc của mình, xử lý xong những văn kiện thời gian đi công tác, đột nhiên nghĩ không biết người đó đã nhìn thấy dòng tin nhắn của tôi chưa. Đăng nhập diễn đàn, quả nhiên nhận được tin trả lời của chị: "Với chị còn cần khách sáo vậy sao? Có điều, có thể cho chị số điện thoại của em ở Mỹ không? Yên tâm, chị sẽ không làm phiền em đâu, chỉ là nghĩ có lẽ lúc nào đó có thể trò chuyện mấy câu."

Tôi nghĩ rồi nghĩ, lướt bàn phím gõ ra hàng chữ này, "Giữa chúng ta còn có gì để nói nữa? Tôi và Khoai Sọ thật sự đang bên nhau, tôi không muốn khiến Khoai Sọ đa nghi, cho nên... chúng ta vẫn không nên có liên lạc gì nữa."

Đây không phải là trả thù, khi tôi quyết định bắt đầu chuyện tình cảm lại một lần nữa, đoạn cuộc sống mới về sau, thật sự không muốn bị quấy rầy thêm nữa. Khoai Sọ tốt như vậy, tôi không muốn phụ lòng cậu ấy.

"Bác gái, cháu là Hựu Hưu, cháu..." Cuối tuần cùng Khoai Sọ về thăm mẹ cậu ấy, tôi không biết trước đó Khoai Sọ giới thiệu thế nào về quan hệ của chúng tôi, nhưng tôi chỉ lo phần biểu hiện cho thật thoải mái tự nhiên dù sao cũng không tệ nhỉ!

Đối phương dùng ánh mắt xem xét tỉ mỉ nhìn tôi thật lâu, đột nhiên bị nhìn vậy tôi trở nên không tự nhiên, cũng may Khoai Sọ thức thời giúp tôi giải vây.

"Sức khoẻ mẹ mới hồi phục, không tiện đi lại, con cùng bạn ra vườn hoa dạo dạo đi!" Mẹ Khoai Sọ căn dặn cậu ấy.

Nhắc đến, tôi thật sự bị "ngôi nhà" này của Khoai Sọ làm giật mình, một biệt thự sang trọng nằm ở ngoại thành New York! Không sai, chính là giống như mấy căn biệt thự các bạn thường nhìn thấy trên phim ấy, chiếc xe rời khỏi đường cao tốc, xuyên qua một con đường giữa cánh rừng nhỏ bao phủ khoảng 1 km, một căn biệt thự ba tầng lầu lọt vào tầm mắt. Trước căn biệt thự là một hồ phun nước, phía sau là cả một khu vườn lớn. Trong nhà có bốn năm người ở, còn có một quản gia, ôi thần linh ơi!

Trước đây Khoai Sọ luôn không muốn dẫn tôi về nhà cậu ấy, tôi còn từng tưởng tượng mẹ cậu ấy có phải gả cho một tên Mỹ tối ngày say bét nhè, cả ngày chỉ biết ở nhà nốc rượu. Được rồi, tôi thừa nhận mình bị nhiễm phim rồi.

Ở hoa viên, Khoai Sọ giải thích cho tôi nghe về cái "nhà" này của cậu ấy, quả thực là một tổ hợp rất kỳ lạ. Sau khi mẹ cậu ấy ly hôn không lâu thì đổi công việc, vào làm cho một ngân hàng đầu tư, đừng hiểu lầm, chỉ là một nhân viên bình thường. Ai ngờ cơ duyên, tình cờ lại quen biết được ông chủ của ngân hàng, sau đó nữa thì gả cho ông ta. Ba dượng của cậu ấy cũng lỡ hôn một lần, có một đứa con, mẹ cậu ấy cũng dẫn theo một đứa con tạo nên gia đình mới này. Hôm nay, hai bố con kia không có nhà, cho nên cậu ấy mới đơn độc dẫn tôi gặp mẹ mình. Quên không nói, anh trai của cậu ấy kế thừa nghiệp bố cũng đang làm tại ngân hàng.

Tôi lại vòng một vòng nữa thăm thú hoa viên lớn tuyệt đẹp này, không khỏi cảm thán: "Trên đời này thật sự có chuyện chim sẻ biến thành phượng hoàng nha, mẹ cậu quá lợi hại rồi. Tớ cũng thật muốn được một đại gia nhìn trúng ó, bớt phải phấn đấu hai mươi năm ha!"

Khoai Sọ trừng tôi một cái, "Không được phép đi dụ dỗ đại gia này nọ, cậu là phận chim sẻ rồi!"

Tôi ôm cánh tay cậu ta cười trêu nói: "Ai nói, bây giờ tớ bị con gái đại gia nhìn trúng, cũng hệt như có thể thực hiện được giấc mơ chim sẻ biến thành phượng hoàng rồi, đúng không!"

Khoai Sọ chậm rãi nghiêng sang nhìn tôi, cau mày nói, "Hoá ra, cậu là vì cái này mới ở bên tớ ha! Hừ, xem tớ chỉnh đốn cậu thế nào ~" Làm bộ xoắn tay áo muốn đánh người.

Tôi cố ý la lên rồi chạy trốn, vì vậy chúng tôi người chạy người đuổi trong hoa viên. Phải nói, hoa viên nhà cậu ấy lớn thật sự nha!

Người đó không trả lời lại tin nhắn của tôi, cuộc sống của chúng tôi thật sự không có liên hệ gì thêm nữa.

Mẹ Khoai Sọ tựa như ngầm thừa nhận quan hệ của chúng tôi, thỉnh thoảng còn đến chỗ chúng tôi ở ngó thăm một chút. Tôi từng hỏi qua Khoai Sọ, nếu mẹ cậu không đồng ý chuyện chúng ta bên nhau thì làm thế nào? Khoai Sọ nghiêm phạt, ôm lấy tôi hung hăng hôn một cái, không cho phép tôi có những giả tưởng vô nghĩa, "Hựu Hựu, cậu tốt như vậy, kẻ ngốc mới không thích cậu đó?"

"Phải không? Rõ ràng tớ nhớ có người không thích tớ đó ~ Chính vì người ta không thích tớ, tớ mới được cậu 'nhặt về' ha!"

"Cho nên nói ai không thích cậu là kẻ ngốc mà ~"

Vừa cùng Khoai Sọ từ kỳ nghỉ ở New Zealand trở về, thì nhận được một nhiệm vụ ngoài ý muốn từ công ty. Một công ty điện ảnh của Hollywood có quan hệ rất mật thiết với Goldman Sachs đang đầu tư quay một bộ phim liên quan đến phố Wall, công ty bảo tôi đi huấn luyện nghiệp vụ cho mấy diễn viên chính ba ngày. Tôi hỏi sếp tại sao là tôi? Kết quả ông ấy nói một khách hàng của tôi ở trước mặt ông ấy từng khen tôi, nói tôi luôn có thể sử dụng những ví dụ rất rõ ràng, dễ hiểu giảng giải những kiến thức chuyên nghiệp.

Quá sốc luôn nhỉ, xoay một vòng, tôi sao lại vướng vào quan hệ với giới giải trí Mỹ rồi?

Càng sốc hơn là, bước vào lớp huấn luyện, tôi lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó!