- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Chút Chuyện Hư Hỏng Của Giới Giải Trí
- Chương 143: Những ngày tháng lăn giường lại đến
Chút Chuyện Hư Hỏng Của Giới Giải Trí
Chương 143: Những ngày tháng lăn giường lại đến
".....ưn......" Tôi bị một nụ hôn nóng bỏng đột nhiên ập đến, đôi môi run rẩy ấm nóng của chị áp lên môi tôi, đầu lưỡi trơn trợt mềm mại từ khoé môi đang vì kinh ngạc mà hé mở, tiến vào miệng tôi.
Tôi vẫn còn đang trong trạng thái sốc, nửa ngày cũng không có bất kỳ phản ứng nào, tôi không biết người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì, có mấy giây, tôi thậm chí hoài nghi mình đang bị ảo giác, thế nhưng đầu lưỡi mềm mại này, thân thể bốc hoả này... tất cả cảm giác lại chân thật không gì bằng, khiến tôi tin chắc mình không phải đang nằm mơ. Trong nháy mắt, tôi phảng phất như quay về trước đây, lúc đó, điều tôi mong muốn mỗi ngày chỉ là cùng chị vui vẻ ăn cơm, cùng chị vui vẻ chuyện trò, đợi chị buồn ngủ rồi thì ngã vào lòng tôi thoải mái đánh một giấc, lúc đó, tôi thật sự cho rằng sẽ có thể trải qua những ngày tháng như vậy đến hết đời.
Thật khờ! Đúng vậy, tôi của trước đây quá khờ khạo, bây giờ......
Tôi tóm lấy vai chị, dùng sức đẩy chị ra, lạnh lùng nói: "Chị tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Không có chuyện thì không thể tìm em sao? Quan hệ của chúng ta đã trở nên như vậy rồi sao?"
"Chị hôm nay mới biết sao?"
"Em... Được thôi, chị đến chỉ muốn nói em không thể ở bên Tả Tiểu Dụ."
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của chị tôi thật có chút dở khóc dở cười, chị là gì của tôi thế, chị quản được tôi sao?
Thấy tôi phớt lờ chị, người nào đó tựa như không cam lòng, tiến sát lại một bước nói: "Chia tay Tả Tiểu Dụ đi, em có thể... có thể tìm Vương Cảnh Cảnh!"
Nghe thấy lời này cơn giận từ bụng xông lên não, Cảnh Cảnh người ta đã có bạn gái rồi đó biết chưa, chị hại tôi không nói, còn muốn xui khiến tôi hại Cảnh Cảnh? Điều mấu chốt hơn là, chị dựa vào cái gì cho rằng tôi phải nghe lời chị. Nếu như trước đây tôi là đứa đáng khinh mặc chị chi phối, bây giờ không phải rồi.
Chị bị cơn thịnh nộ tản ra khắp người tôi doạ cho giật mình, theo phản xạ lùi về sau một bước, nhìn chằm chằm tôi nói: "Em, em, em làm sao vậy?"
"Không làm sao, chỉ là đột nhiên cảm thấy miếng thịt béo bở dâng đến bên miệng, không cắn một miếng có chút đáng tiếc." Tôi cười xấu xa tiến đến gần chị.
Mắt thấy tôi từng chút từng chút một ép đến gần, chị lại lùi thêm một bước nữa, dựa đến tường, "Nếu em dám làm bậy, chị hét lên đó."
Thật buồn cười, vừa rồi ai ở ngoài cửa lớn tiếng như sợ người khác nghe không thấy. "Hét đi, không sợ mất mặt thì cứ hét đi!" Tôi chợt áp sát đến trước người chị, hai tay quấn chặt thân thể chị, há miệng ngậm lấy đôi môi đỏ mọng mê người của chị.
Hai tay chị ấn giữ trước ngực tôi, muốn đẩy tôi ra, nhưng chị không ngờ sức lực của tôi lúc này lớn đến kinh người, khiến chị mất đi không gian tự do hoạt động. Chị ngoại trừ tiếng "ưn ưn" ra, căn bản là không cách nào phản kháng.
Tôi mυ"ŧ đôi môi mềm mại của chị một lúc, lại chuyển sang liếʍ hôn chiếc cổ thơm ngát của chị.
"Háo sắc, lưu manh......" Chị há chiếc miệng nhỏ của mình, thừa cơ hội hung hăng cắn vào tai tôi một cái.
"Ss ~~" Tôi đau đến hít một hơi lạnh, quyết định phải cho chị biết màu mới được. Cơn giận thúc dục, tôi nghĩ cũng không nghĩ, hai tay nắm lấy cổ áo sơ mi chị, dùng sức xé ra, nút áo văng tứ tung. Chiếc áo ngực hồng nhạt lọt vào tầm mắt tôi. Một là không làm hai là làm cho tới, tôi cấp bách kéo áo ngực chị ra, cúi đầu ngậm điểm trước ngực chị, mυ"ŧ mác quả dâu trắng nõn ấy, làn da mịn màng tản ra hương thơm khiến người ta yêu đến không thể rời miệng.
"Ah...ừn... đồ lưu manh thối, đồ khốn......" Chị đánh lưng tôi, nhưng lại không thể lay chuyển du͙© vọиɠ của tôi đối với chị lúc này.
Bế chị ném lên giường, sau đó mình cũng nằm xuống bắt đầu cởϊ qυầи chị.
"Em làm gì thế?" Chị liều mạng túm lấy lưng quần mình, nhưng làm thế nào cũng không địch lại sức lực cực lớn của tôi lúc bấy giờ, chiếc quần rất nhanh bị kéo đến đầu gối, để lộ cặp đùi vừa trắng vừa mềm cùng chiếc qυầи ɭóŧ Hello Kitty. Sặc, thật lâu rồi không nhìn thấy con mèo này.
Tôi lần nữa hôn lên môi chị, tay phải đi sâu xuống dưới, quen đường thuộc lối chạy đến chốn đào nguyên. Đưa đầu kề sát tai chị, vừa thổi khí nóng bỏng vào tai chị vừa dùng giọng nói đầy khát vọng khẽ nói, "Cưng à, em muốn chị."
Cơ thể vốn vẫn đang cố gắng phản kháng, sau khi nghe thấy lời thì thầm này của tôi đột nhiên ngừng lại, đôi lông mi dài hơi hơi chớp chớp mấy cái nhắm mắt lại, "Ừm" một tiếng nhỏ đến mức như không thể nghe thấy.
Tiếp theo tôi liền ra sức cày bừa, một lần lại một lần đẩy chị lêи đỉиɦ khoái lạc.
"Ah..." Những tiếng rêи ɾỉ của chị đều mang theo sự run rẩy. Thân thể của chị được tôi khai phá, của tôi cũng vậy. Chúng tôi đã từng mang cho nhau bao nhiêu kɧoáı ©ảʍ, cảm giác cùng chị giao hoà, quen thuộc và dễ chịu đến nhường nào, khiến mình cảm thấy an toàn và ấm áp đến nhường nào.
Hai tay tôi dịu dàng luồng vào mái tóc bồng bềnh của chị, "Cục cưng, còn muốn nữa không?"
"Hựu Hựu..." Tay chị vuốt ve má tôi một lúc, sau đó chủ động đưa chiếc lưỡi nhỏ tiến vào miệng tôi, "Muốn......"
Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi vào phòng, tôi mở mắt nhìn trần nhà, đầu óc phóng không một lúc. Quá hoang đường rồi, tôi đã làm cái quái gì vậy?
Bên tai có chút nhột, nghiêng đầu, nhìn thấy chị đang vân vê vành tai tôi cùng nụ cười trong trẻo, "Sao lúc nào em cũng dậy sớm hơn chị vậy?"
Tôi xoẹt ngồi dậy bắt đầu mặc quần áo, vừa mặc vừa nói: "Tôi phải ra sân bay rồi, chị có thể ngủ thêm một lúc nữa, lúc đi đừng quên giúp tôi trả phòng."
"Em vẫn muốn đi?" Chị cũng ngồi dậy, lấy chăn che chắn trước ngực mình, mờ mịt nhìn tôi.
Tôi đánh răng rửa mặt xong bước ra khỏi phòng vệ sinh, phát hiện chị vẫn duy trì tư thế lúc nãy, đôi mắt mở to ngây ngốc nhìn tôi. Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành đáp lời: "Lần này đi không biết khi nào mới về nữa, chị ở lại bảo trọng nhé!
"Tối qua... chị tưởng rằng..."
"Chị tưởng rằng tôi vẫn còn yêu chị, vẫn sẽ về lại bên cạnh chị?" Buồn cười.
Chị gật đầu, "Nếu không phải như vậy, em tại sao lại điện thoại đến đài phát thanh, tại sao lại hát bài Em nguyện ý......"
"Hừ ~" Tôi cười khẩy một cái cắt ngang lời chị, "Chị hiểu lầm rồi, đó quả thật không phải là ý của tôi. Làm cả buổi thì ra chị vì mấy chuyện đó mới chủ động dâng đến cửa? Em thật tò mò nha, Âu Dương Huy không thể thoả mãn chị sao?"
"Khốn nạn!" Trong cơn giận dữ chị nhảy xuống giường, giơ tay tát lên mặt tôi.
Tôi bắt lấy cánh tay chị, nghiến răng nói: "Chị có tư cách mắng người khác khốn nạn?" Hất tay chị ra, tôi kéo hành lý bước nhanh ra khỏi phòng, rời khỏi khách sạn.
Tôi cũng không biết, sau khi mình rời đi, chị một mình ngồi trên giường rất lâu, hai hàng nước mắt trợt qua gò má chị.
"Aiyo, Hựu Hựu nhà hai người đã trở thành một đại mỹ nhân rồi." Dì Lý hàng xóm nhà tôi nhìn thấy tôi khoác tay mẹ tôi đi dạo quanh khu nhà, tấm tắc khen ngợi nói: "Mấy đứa nhỏ ở khu chúng ta, thì có Hựu Hựu là thông minh nhất rồi, kiếm tiền của người Mỹ về đây tiêu, thật biết tính toán ha!"
Cạn lời, gì với gì không biết nữa! Tôi nặn ra một mặt cười nói: "Dì Lý, con có mang về cho dì một lọ thuốc bổ, vẫn chưa kịp đem biếu dì."
"Ôi, đứa nhỏ này sao mà hiểu chuyện thế!"
Hi, còn không phải là do mẹ tôi, bảo tôi phải mua một túi lớn thuốc bổ từ Mỹ đem về tặng người này người kia dùng.
Tối hôm trước khi đi, tôi cầm một tấm thẻ ngân hàng định lén giấu trong nhà ba mẹ, đợi lúc đi rồi mới nói cho họ. Ai bảo lúc tôi đưa hai người nhất định không chịu nhận, nói tôi một mình ở Mỹ không dễ dàng gì, giữ lại tiêu. Tôi chuẩn bị lần này quay lại, thì cố gắng mau chóng mua một căn nhà bên Mỹ, sau đó đón ba mẹ qua.
Lén lút lẻn vào phòng ngủ ba mẹ, nghĩ xem giấu chỗ nào thích hợp, hay là nhét vào trong ngăn kéo ba mẹ để sổ sách nhỉ, đợi lúc hai người tính toán sổ sách tự nhiên sẽ nhìn thấy.
"Ấy?" Tôi cầm sổ sách mở ra xem thì nhìn thấy một cuốn sổ khám bệnh, bệnh viện Đồng Nhân Bắc Kinh?
"Uầy, nửa năm trước sức khoẻ ba không tốt, mẹ con kéo ba đến Bắc Kinh khám bệnh, rất nhanh thì trị khỏi bệnh rồi, cho nên ba mẹ cũng không nói cho con." Thừa dịp mẹ tôi sang nhà dì Lý kế bên tám chuyện, tôi cầm sổ bệnh án đi hỏi ba tôi, sau đó thì ba tôi làm như không có gì to tát đáp lại chất vấn của tôi.
Ba tôi trả lời ngay thẳng thành thật như vậy, tôi liền tin tưởng ông. Hơn nữa tôi đã xem qua sổ bệnh án, quả thật không có bệnh gì nghiêm trọng, nhưng vẫn trách cứ vài câu không nên giấu tôi, rồi thuận miệng hỏi: "Đến Bắc Kinh khám bệnh thật không dễ dàng, là anh họ làm bác sỹ kia của con chăm lo cho ba mẹ hả?"
"Không là bạn con... Đúng, chính là con bé An Tâm giúp ba mẹ tìm bệnh viện." Ba tôi vui vẻ cười khen: "Người bạn này của con thật sự rất tốt, đợt đó bận trước bận sau, làm ba mẹ thật ngại."
Trong lòng nhộn lên, là chị?
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Chút Chuyện Hư Hỏng Của Giới Giải Trí
- Chương 143: Những ngày tháng lăn giường lại đến