Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chút Chuyện Hư Hỏng Của Giới Giải Trí

Chương 141: Gặp lại tình cũ

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Hựu Hựu, mấy truyền thông trong nước quá làm cậu thất vọng rồi. Cái gì mà tiêu tan hiềm khích trước đây, có cần thái quá vậy không?" Khoai Sọ nhìn tin tức về hai chúng tôi ùn ùn kéo đến trên mạng, tức đến giậm chân. Phải biết, cậu ta mong đợi biết bao truyền thông quốc nội có thể ngửi thấy chút JQ trên người hai chúng tôi.

Thực sự, ngay cả tôi cũng không ngờ lần này truyền thông lại dùng ánh mắt "bình thường" như vậy nhìn tin tức xảy ra trên người tôi và Khoai Sọ ——

"Tả Tiểu Dụ và người đại diện gặp lại nhau ở Mỹ tiêu tan hiềm khích trước đây"

"Kiểm lại mười màn 'bắt tay giảng hoà' lớn của giới giải trí"

Sau khi đến Mỹ, tôi và Khoai Sọ đều đổi số điện thoại, cho nên truyền thông trong nước căn bản không liên lạc được chúng tôi. Tìm không được người cũng không việc gì, lúc truyền thông "biên chuyện" chưa từng cần nhận được sự cho phép của đương sự. Lần này, bọn họ lại "nhìn hình đoán chuyện", hư cấu cho chúng tôi tình tiết xích mích tiền bạc giữa người đại diện và nghệ sĩ.

Có đôi khi, rõ ràng quan hệ rất bình thường, cứ bị truyền thông nói thành nhìn không nổi mặt nhau;

Mà hiện giờ, quan hệ của tôi và Khoai Sọ rõ rành rành như vậy, lại bị truyền thông bỏ lỡ.

May thay, mặc dù chúng tôi đang là tiêu điểm chú ý của truyền thông trong nước, nhưng hết thảy đều không ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng tôi ở Mỹ. Người nơi này không hề quan tâm nơi nào khác ngoài Mỹ xảy ra chuyện gì, chúng tôi ở nơi này chỉ là hai con người thường, có thể tự do tự tại sống cuộc sống yên ổn thuộc về mình.

Tin tức ra chưa được hai ngày, "người đó" đăng bài lên Toàn Tâm Toàn Ý: "Người đã từng ở bên cạnh mình, nhưng giờ đây bên cạnh người ta lại là một người khác, có bao nhiêu người có thể thật lòng chúc phúc?" Hơ, trước đây lúc chị và Âu Dương Huy đến với nhau, tôi không có cách nào thật lòng chúc phúc gì, bây giờ, tôi và Khoai Sọ cũng không cần lời chúc phúc của chị.

". . . Gần đây đọc một kịch bản nên sinh lòng cảm khái, chọc mọi người cười rồi nhỉ ~ "

Sặc, là tôi tự mình đa tình sao? Hoá ra người ta căn bản không quan tâm mầy bây giờ ra sao, ở bên cạnh ai. Tắt trang đi, lắc tỉnh đầu, không muốn suy nghĩ về chị thêm nữa.

"Yoyo, hội uỷ viên là hai chữ t hay là hai chữ e?" Trước khi bước vào phòng làm việc của manager, một đồng nghiệp đang cắm đầu trên bàn điền đơn đặt hàng nhanh hỏi tôi.

Nói đến cũng buồn cười, chẳng biết từ lúc nào, tôi đã thành "máy nhắc từ" của công ty rồi. Mấy người Mỹ dân bản địa này, trái lại thường hỏi một người Trung Quốc như tôi đây cách viết một từ đơn tiếng Anh thế nào. OK, đều là do máy vi tính gây họa.

"C-o-m-m-i-t-t-e-e, hai chữ t thêm hai chữ e." Sau khi tôi nghiêng đầu trả lời anh ta, đẩy cửa bước vào phòng làm việc của giám đốc, sau lưng còn truyền đến không ngớt lời khen ngợi từ vị đồng nghiệp kia. Phải nói, tên Mỹ này khen ngợi người khác cái miệng trơn tru hết sức.

"Cái gì, đi Bắc Kinh?" Tôi kinh ngạc nhìn giám đốc ở trước bàn làm việc, không rõ vì sao lại đột nhiên muốn tôi đi Bắc Kinh.

Kết quả, ông ấy nói với tôi là một công ty quốc nội muốn lên sàn Nasdaq, Goldman Sachs Trung Quốc dự định nhận case này, bên tổng bộ phái tôi sang trợ giúp, nhất thiết phải nội trong một tháng đưa ra một báo cáo cặn kẽ, phân tích tiềm năng của công ty đưa ra thị trường.

Thế nhưng, nếu Goldman Sachs Trung Quốc đã tiếp nhận case này, bọn họ tự nhiên sẽ đưa ra phân tích báo cáo, vì sao còn muốn tôi đi chứ?

Giám đốc rõ ràng nhìn ra sự ngờ vực trong mắt tôi, nói với tôi tổng bộ muốn tôi đứng ở lập trường khách quan đưa ra đánh giá. Được rồi, tôi hiểu rồi.

Tôi điện cho Con Muỗi một cuộc gọi, Con Muỗi ở đầu bên kia la to la nhỏ: "Tốt quá rồi, anh trai vốn rất muốn mời cậu về, tớ còn nói với anh ấy đoán chừng không có khả năng."

"Cảnh Cảnh? Anh ấy có chuyện gì cần tìm tớ?"

Con Muỗi kích động như sắp nhào ra khỏi ống nghe, "Bộ phim điện ảnh của anh ấy sắp công chiếu, muốn mời cậu tham gia buổi chiếu đầu tiên đó, nhà đầu tư lớn của chúng ta ~ "

Ôi thật sao, nghe thế tôi cũng phấn khích. Cảnh Cảnh rốt cuộc cũng thành công bước ra bước đầu tiên, tôi thật lòng mừng thay anh ấy. Xem ra, chuyến này tôi không về nước không thể rồi.

Về đến nhà Khoai Sọ lại đi vắng, tưởng là cậu ta lại đi dạo siêu thị. Xem phim mới trên HBO được một lúc, cái bụng kêu rột rột lên, có hơi đói rồi. Chạy vào phòng bếp dự định kiếm trong tủ lạnh chút đồ ăn, mới nhìn thấy tấm giấy dán trên cửa tủ lạnh —— "Nhà tớ có chút chuyện, phải trở về một chuyến, không được sau lưng tớ ra ngoài kiếm mấy MM xinh đẹp ó!"

Tôi nhìn tấm giấy dở khóc dở cười, lấy di động ra, gọi cho cậu ta, không ai bắt. Chắc là đang lái xe, nhà Khoai Sọ cũng không ở nội thành New York, công thêm giờ tan tầm kẹt xe, chắc là vẫn đang trên đường. Tự mình động thủ nấu bát mỳ gói, nuốt hai ba miếng lấp đầy bụng. Tuy rằng tài nghệ nấu nướng của tôi không tệ, nhưng nếu như chỉ có một mình, thực sự không chút hứng thú nhích thân nấu ăn. Trở lại phòng khách tiếp tục xem ti vi, thẳng đến gần như ngã gục trên sofa, mới tắt ti vi đi về phòng ngủ.

Nhấc tay trái lên xem đồng hồ đã sắp mười giờ rồi, đáng lý ra Khoai Sọ phải đến nhà rồi, thấy cuộc gọi nhỡ của tôi hẵn là gọi lại mới đúng nha! Gọi lại một cú nữa thử xem, mãi đến lúc điện thoại tự động ngắt, vẫn không có người nghe. Tên Khoai Sọ này, đang giở trò quỷ gì vậy?

Trưa hôm sau, ở văn phòng làm việc lại gọi cho cậu ta một cuộc, vẫn không ai bắt máy, tôi bắt đầu có chút lo lắng. Nhà cậu ta chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi? Tôi có nên đi xem thử không, thế nhưng... Lúc này mới nhớ đến tôi căn bản không biết nhà Khoai Sọ ở đâu, tôi thậm chí ngay cả cách thức liên lạc với bất kỳ một người thân bạn bè nào của Khoai Sọ cũng không có.

Kiều Mục!!! Có lẽ chị ta biết.

Giữa lúc tôi đang sốt ruột luống cuống lật tìm số điện thoại của công ty Kiều Mục, điện thoại vang lên. Màn hình hiển thị... Khoai sọ! God, cảm tạ trời đất, vội vàng chộp lấy nhấn nút nghe.

"Sorry, tớ bận mãi từ tối qua đến bây giờ mới có thời gian điện thoại cho cậu."

"Cậu không sao thì tốt, lo lắng chết tớ rồi."

"Ô, cậu cũng biết lo lắng cho tớ?" Giọng điệu của Khoai Sọ nghe có chút mờ ám.

Trong lòng cười lên, cố ý trêu cậu ta, "Lo lắng không ai nấu cơm cho tớ ăn á, vì chuyện này mà thật sự lo lắng chết được."

"Hừ, đồ vô lương tâm."

Tôi nhịn cười hỏi: "Tối nay có thể trở về không?"

"Haizz ~" Cậu ta thở ra một hơi dài nói: "Tớ không sao, mẹ tớ có sao. Bà bệnh rồi, tớ phải ở bên bà một thời gian."

Vội vàng truy hỏi vài câu, mới nghe cậu ta nói cũng không phải bệnh nặng lắm, liền yên tâm. Sau cùng tôi nói cho cậu ta biết chuyện mình phải về nước vì chuyện công một chuyến, ước chừng phải đi một tháng.

"Đợi cậu quay lại... tớ muốn... muốn để cậu gặp gặp mẹ tớ." Giọng của Khoai Sọ nghe có chút ngập ngừng.

Tôi có thể đoán được cái mà cậu ta gọi "gặp gặp" là có ý gì, cân nhắc chốc lát trả lời: "Được chứ, cậu cuối cùng cũng bằng lòng để tớ đến thăm hỏi dì rồi."

Cậu ta ở đầu dây bên kia tựa như thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo dặn dò tôi quần áo giặt sạch thì cất vào ngăn tủ nào, làm sao sắp xếp hành lý, trước khi ra cửa phải khoá kỹ hết cửa sổ trong nhà... Choáng, cái người này, sao càng ngày càng giống mẹ tôi vậy.

Xuống máy bay, Con Muỗi lái xe đến sân bay đón tôi. Thời gian trôi thật nhanh, tôi rời Bắc Kinh đã hơn một năm rồi. Nhìn Con Muỗi đứng trong đám đông nhón chân nhón gót nhòm vào trong, tôi đi vòng qua sau lưng cậu ta bất ngờ ôm lấy cậu ta, "Cậu á mập lên rồi, có phải những ngày qua sống tốt lắm không!"

Con Muỗi muốn đưa tôi về chỗ cậu ta, nhưng tôi sao có thể làm phiền cậu ta và Kim Duyệt, kiên quyết ở khách sạn.

Hôm thứ hai gặp mặt đồng nghiệp Goldman Sachs Trung quốc, tìm hiểu cặn kẽ hạng mục này. Ngày hôm sau cùng đi đến bên chỗ khách hàng, đi sâu trao đổi bàn bạc với lão tổng và mấy vị phó tổng một buổi chiều, tôi đối với công ty muốn lên sàn chứng khoán này tạo dựng ấn tượng ban đầu.

Thứ tư, chính là ngày công chiếu bộ phim của Cảnh Cảnh. Tôi bảo Con Muỗi đừng đem tin tức tôi về nước nói cho Cảnh Cảnh, định cho anh ấy một bất ngờ.

"Trời ạ, Hựu Hựu, em..." Cảnh Cảnh nhìn tôi nhảy ra từ sau lưng Con Muỗi, miệng há tựa như không khép lại được.

Tôi cố ý làm bộ vênh váo đắc ý nói: "Với tư cách của nhà đầu tư, em nên nhận được hưởng thụ đặc cách chứ nhỉ?"

Cảnh Cảnh hồi thần, liên tục đáp: "Phải, phải, đi, chúng ta đến phòng nghỉ ngồi một chút."

Ba người chúng tôi tán gẫu một lúc, Cảnh Cảnh cảm khái nói: "Thật không ngờ, em rời khỏi giới giải trí, anh lại bước vào."

Đúng vậy, ông trời luôn thích đùa cợt số phận của chúng ta.

"Ah, người đến rồi à, vậy... cô trước tiên mời họ đến phòng nghỉ dành cho khách quý." Cảnh Cảnh nhận một cuộc gọi, nghiêm túc căn dặn.

Thấy thế tôi trêu ghẹo nói: "Ô, ngoài em ra, anh còn mời vị khách quý nào nữa vậy?"

Sắc mặt Cảnh Cảnh nhất thời có chút khó coi, ấp úng nói: "Cái đó... anh không biết em sẽ về... Thực ra..."

Lời còn chưa nói xong, cửa phòng nghỉ đã bị đẩy ra, tôi theo phản xạ ngẩng đầu nhìn, lại nhìn thấy chị Mai và Lưu Giai lần lượt đi vào, người theo sau lưng bọn họ không phải là chị thì còn là ai nữa chứ.
« Chương TrướcChương Tiếp »