Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chút Chuyện Hư Hỏng Của Giới Giải Trí

Chương 138: Dù cho chân trời góc bể tớ đều sẽ tìm được cậu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cái gì gọi là sống say chết mộng, cái gì gọi là nay rượu mai say, tôi coi như là triệt để lĩnh hội được rồi. Mỗi ngày sau khi tan làm tôi đều trút mình say như chết, nửa đêm nằm úp sấp trên bồn cầu phải gọi là nôn ra hết ruột gan ~

Khoai Sọ nói cậu ta thật hối hận hôm đó đã nhặt tôi từ trong mưa về, thà rằng bỏ mặc tôi đau lòng đến chết trong mưa còn hơn nhìn thấy bộ dạng tôi giờ đây. Gullit cũng hối hận hôm đó theo Khoai Sọ đi tìm tôi, nguyên nhân là tôi sau khi trở về uống sắp sạch kho rượu quý mà anh ta cất giữ bao nhiêu năm.

Hôm đó nhìn thấy bộ dạng chật vật của tôi ở trong mưa, Gullit giận đến mức trực tiếp gọi cho An Tâm chửi mắng chị một trận, bảo chị nhất định phải có trách nhiệm với tôi. Nhưng như thế thì sao nào, ngay cả tôi đau khổ cầu xin cũng chẳng thấm vào đâu, một trận mắng càng không thể nào khiến chị hồi tâm chuyển ý. Bởi vì trái tim chị, là làm bằng đá.

Mỗi ngày đến xế trưa mới tỉnh dậy, tiếp đó đội cái đầu say rượu choáng váng đến công ty, từ chỗ Nhị Bân tùy tiện lùa một ít đồ ăn vặt lấp bao tử. Thật ra phần lớn thời gian, nếu như không có chuyện gì gấp tôi đều không đến công ty. Cái gì gọi là chuyện gấp? Chính là những chuyện cần tôi ký tên. Nhị Bân thật sự là một trợ lý tài năng, anh ấy đại khái cũng nhìn ra tâm trạng gần đây của tôi cực kém, những chuyện anh ấy có thể giải quyết thì nhất định sẽ không phiền đến tôi.

Lần gần đây nhất tôi đến công ty là làm gì? Đúng rồi, Gullit nhận được giải ảnh đế gì đó ~ Ảnh đế đâu ra? Đúng rồi, ảnh đế của liên hoan phim quốc tế Tokyo. Chuyện này công ty từ trên xuống dưới đều cảm thấy vô cùng bất ngờ, bởi vì trước đây bên sản xuất bộ phim đưa bộ phim này đến liên hoan phim cũng chỉ là để tham gia triển lãm, ở liên hoan phim lần này đàm phán bán bản quyền mà thôi. Không ai ngờ đến bộ phim này lại được ban giám khảo nhìn trúng, phải biết rằng thể loại phim đồng tính có thể qua được kiểm duyệt của bộ là khó khăn cỡ nào.

Công ty mở tiệc ăn mừng, tôi ở bữa tiệc uống say mèm, người khác đều cho rằng tôi vì vui thay Gullit, có ai hiểu tôi chứ? Không ai cả ~

Chuyện hợp tác giữa Nhiễm Tịnh và An Tâm, tôi tìm một lý do đẩy cho người khác, chị Hoa cho là chuyện trên tay tôi quá nhiều cũng không nói gì.

Khoai Sọ gọi Con Muỗi đến, bảo cậu ta khuyên tôi đừng uống rượu nữa, ai ngờ Con Muỗi còn chưa kịp mở miệng liền bị tôi mắng phủ đầu một trận.

"Cái đứa khốn cậu, Đầu Gỗ yêu cậu bao năm như vậy, cậu nói chia tay thì chia tay hả? Đầu Gỗ đối với cậu tốt như vậy, chỗ nào cũng nghĩ cho cậu, đặt toàn bộ trái tim lên người cậu. Cậu... cậu thì vì một Kim Duyệt mà đá anh ấy, tớ trước đây thật không nhìn ra cậu là cái loại người này đó, cậu ác quá mà..." Miệng tôi như súng liên thanh vậy, muốn ngừng cũng không ngừng được.

Con Muỗi và Khoai Sọ đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau. Sau cùng, Con Muỗi chịu không nổi nói ra một câu, "Không yêu nữa, thì biết làm sao đây?"

Tôi vừa nghe càng giận thêm, đứng thẳng dậy chỉ tay về phía cậu ta mắng: "Cậu nói không yêu nữa thì không yêu nữa, cậu sao lại ích kỷ như vậy hả, cậu có thử nghĩ cho cảm nhận đối phương không? Chỉ một câu đơn giản không yêu nữa thì có thể xóa sạch tình cảm bao năm như vậy à?"

Con Muỗi bị tôi mắng mặt biến đổi lúc trắng lúc xanh, cuối cùng đột nhiên tựa như hiểu ra, trừng to mắt nhìn tôi, "Ò... Mắng nửa ngày thì ra cậu đang chửi gà mắng chó ha! Được, có ấm ức gì thì cứ trút hết lên tớ đây, đến đây đến đây!"

Bị cậu ta nói như vậy, tôi ngược lại không muốn mắng nữa, lúng túng khua tay: "Các cậu đi cả đi, đừng ở trước mặt tớ chịu trận nữa."

Khoai Sọ thấy bộ dạng không biết tốt xấu này của tôi giận đến nghiến răng, vung tay đi thật.

Những ngày tháng ất ơ này không bao lâu, tôi nhận được cuộc điện thoại kia của Nhị Bân, chuyện về sau các bạn đều biết rồi nhỉ.

"Tả Tiểu Dụ chính thức tuyên bố, cô và người đại diện đường ai nấy đi!"

"Tin độc quyền: Ảnh đế Gullit bí mật kết hôn 4 năm rồi!"

Tôi nghĩ, Khoai Sọ nhất định là hoàn toàn mất đi sự tín nhiệm đối với tôi rồi! Như vậy cũng tốt, tôi của bây giờ đã không còn chút lưu luyến nào với cái giới giải trí này nữa, tội gì làm trễ nãi Khoai Sọ, làm trễ nãi Gullit, làm trễ nãi những nghệ sỹ đã từng tín nhiệm tôi. Tôi rất nghiêm túc viết một bức mail xin nghỉ việc gửi cho chị Hoa, sau đó đặt cho mình một tấm vé bay đi Tam Á.

Về phần chuyện của Gullit, không cần lo lắng, là anh ta tự để lộ tin tức cho cánh phóng viên. Bốn năm trước, anh ta quả thực có cùng một cô gái kết hôn, đừng hiểu lầm, đối phương là Les. Gần đây, có truyền thông bắt đầu nghi ngờ tính hướng của anh ta, lén lút triển khai điều tra. Vì vậy anh ta không để lỡ thời cơ tung ra chuyện mình đã bí mật kết hôn, quả nhiên lập tức dời đi sự chú ý của truyền thông.

Tôi tắt điện thoại, một mình leo lên chuyến bay đi Tam Á. Dựa vào cửa sổ bất giác ngủ thϊếp đi, trong mơ nụ cười nhàn nhạt kia của An Tâm chói loá trước mắt, nhưng tôi lại bị một đám đông chen lấn xô đẩy, không thể tới gần nhưng lại cũng không thể rời xa, tôi gắng sức đi về phía trước, lại một bước giẫm không trung, thân thể như rơi vào vực sâu vô tận. Giật mình tỉnh dậy, khuôn mặt lại ướt đẫm!

An Tâm, em vì chị mà rơi quá nhiều nước mắt, đây, là lần cuối cùng.

Dì bên cạnh vẫn đè thấp giọng tán gẫu với tôi, một lúc thì giới thiệu cho tôi bạn trai, một lúc thì giới thiệu cho tôi công việc, thời buổi này sao lại còn có người sống bao đồng đến thế nhỉ!

Chỉ có điều đối mặt với một đứa cứ cười cười cho qua như tôi, dì cuối cùng bỏ cuộc, dựa người trên ghế rất là bất đắc dĩ lầm bầm: "Dì biết mấy đứa trẻ bây giờ ah, rất có chính kiến..."

Ngày thứ ba đến Hải Nam tôi hối hận rồi, gió biển nơi này thổi bay thương cảm phiền muộn của tôi, rồi lại gợi lên hồi ức của tôi. Khi đó, chúng tôi ở tại bờ biển này lướt sóng cùng nhau nô đùa trêu ghẹo. Khi đó, tôi kéo tay chị đón gió biển hét to: "Một ngày nào đó, em muốn cho toàn thế giới đều biết, em yêu chị! An Tâm, em yêu chị!" Chị tựa người vào lòng tôi, thủ thỉ: "Sẽ có ngày đó, sẽ có ~"

Giờ đây xem ra, ngày đó, sẽ không có, sẽ không bao giờ có nữa.

Giờ đây xem ra, con người vững tin vào tình yêu của tôi khi đó, là một đứa cố chấp buồn cười biết bao.

L*иg ngực có chút khó chịu, đang suy nghĩ hay là mua một vé máy về nhà, trở về thăm ba mẹ. Đột nhiên, trên cổ mềm nhũn, bị một đôi tay vòng lấy. Bên tai truyền đến một tiếng thì thầm: "Tớ rất nhớ cậu!"

Toàn thân run lên, xoay người lại, ngạc nhiên há to miệng làm sao cũng không thể khép lại được, "Cậu sao lại?"

"Muốn hỏi tớ sao lại ở đây?" Khoai Sọ nghịch ngợm chớp chớp mắt với tôi, "Bản lĩnh tớ lớn lắm nha, cho dù đến chân trời góc bể cũng có thể tìm được cậu."

Hê hê, tôi không khỏi bị cậu ta chọc cười.

Cậu ta ngồi xuống bên cạnh tôi, tức giận trách móc: "Cái tên ranh cậu, sao lại không nói tiếng nào chạy đi vậy."

Tôi cũng chịu thua thọt một câu, "Tên ranh cậu, sao lại không nói tiếng nào mở buổi họp báo công khai fire tớ."

Nghe vậy cậu ta lộ ra vẻ mặt rất đắc ý, "Ai bảo cậu cả ngày ngâm mình trong rượu chè không nghe ai khuyên bảo, ép tớ không mạnh tay không được."

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhìn về phía khơi xa. Qua một lúc lâu, chúng tôi không ai nói tiếng nào, mặc cho sóng biển không ngừng cuồn cuộn xô vào bờ cát, gần như muốn nhấn chìm nơi chúng tôi ngồi.

"Thật ra tớ làm như vậy chủ yếu là vì muốn cắt đứt quan hệ người đại diện và nghệ sỹ với cậu..." Khoai Sọ đột nhiên hướng sang tôi, nghiêm túc nói: "Tớ bây giờ tuyên bố: Tả Tiểu Dụ chính thức triển khai theo đuổi Hựu Hựu."

Tôi ngẩn ra, cái đứa này đang diễn tuồng gì vậy?

"Cậu bây giờ độc thân rồi, tớ theo đuổi cậu có gì không đúng sao? Dù sao thì, bất luận cậu đi đến nơi đâu tớ cũng sẽ mặt dày đi theo, chờ đến lúc cậu chịu không nổi nữa tự nhiên sẽ tiếp nhận tớ."

Tôi bật cười, "Tớ đã từ chức rồi, nhưng cậu vẫn là nghệ sỹ của Cửu Châu ha, nào có thể cả ngày đi sau mông tớ ha ~"

"Tớ cũng từ rồi!" Cậu ta làm bộ mặt như chuyện hiển nhiên.

Tôi trợn mắt nhìn cậu ta, "Thôi đi, chị Hoa làm sao có thể tha cho cậu."

"Tớ nói với chị Hoa tớ thích cậu, tớ muốn theo đuổi cậu. Nếu như chị ấy ngăn cản tớ, tớ sẽ come out."

Phun máu!!! Xém chút ngã quỵ trên bờ cát rồi. Tôi tin Khoai Sọ thật sự dám nói với chị Hoa những lời này, cân nhắc suy xét, chị Hoa thật đúng là không dám để nghệ sỹ nhà mình come out.

Tả Tiểu Dụ, tớ phục cậu rồi!
« Chương TrướcChương Tiếp »