Chương 135: CMN đều là lũ khốn kiếp

Bọn họ ôm nhau chặc như vậy, giống như một đôi tình nhân đang yêu nhau thắm thiết.

Nhìn thấy người yêu của mình nhập tâm ôm ấp một người khác, tôi hẵn là nên sụp đổ? Tôi hẳn là vọt tới trước mặt bọn họ, mắng đôi "cẩu nam nữ" này? Tôi không có quyết đoán được như vậy; Tôi nên âm thầm rơi lệ, mang theo nỗi đau lặng lẽ rời đi? Tôi cũng không làm được việc ẩn nhẫn như thế.

Kỳ lạ là, tôi thậm chí ngay cả bước chân cũng không dừng lại chút nào, từng bước từng bước đi lên cầu thang, đi thẳng tới bên cạnh bọn họ.

"Vị này là?" Tôi nhìn An Tâm, chỉ tay về phía người đàn ông lạ mặt.

Hai người đang rúc vào nhau rõ ràng đều bị sự xuất hiện đột ngột của tôi làm giật mình, đặc biệt là đại minh tinh nhà tôi, trên mặt viết đầy hoang mang lúng túng.

Nhìn thấy bộ dạng chị bị doạ giật mình như vậy, tôi cũng không trông cậy chị có thể thành thực đứng dậy tự nhiên giới thiệu tôi và người đàn ông bên cạnh chị quen biết nhau. Tôi hào phóng đưa tay ra, nói với người đàn ông lạ mặt: "Nếu như tôi đoán không lầm, ngài đây hẵn chính là kẻ thứ ba trong truyền thuyết nhỉ!" Mẹ kiếp, đã lúc này rồi tôi còn có thể nói đùa được, tôi thật muốn tát mình một bạt tai.

Người đàn ông lộ vẻ hoảng hốt, nhìn tôi rồi lại nhìn sang An Tâm, "Vị này là?"

Hơ, hơ hơ, tôi thật sự là cười chết mất, sao có người làm kẻ thứ ba cũng không tự biết.

"Em ấy là..." An Tâm dù sao cũng là gặp qua nhiều cảnh đời, rất nhanh thì khôi phục bình tĩnh, do dự một chút, chật vật mở miệng, "Em gái em."

Ha, haha, chị gái yêu dấu của tôi ơi, người đàn ông này còn cần chị giấu diếm thân phận của tôi, xem ra gã ta thật sự rất quan trọng đối với chị.

Người đàn ông nghe vậy lộ ra chút ngờ vực, "Trước đây không nghe nói em còn có em gái?"

Trước đây? Tôi hít một hơi lạnh, chuyện này có hơi vượt quá dự liệu của tôi. An Tâm, hoá ra chị từ rất sớm đã sau lưng em... Con mẹ nó tại sao tôi lại tin tưởng chị như vậy chứ!

"Bởi vì đứa em gái này của em không thể để người khác biết được!" Tôi nén kích động, trái tim đang không ngừng rỉ máu còn không quên tự giễu, nói với người đàn ông kia: "Công năng lớn nhất của đứa em gái tôi đây chính là cùng chị gái lên giường, ở trên giường hầu hạ chị ấy, để chị ấy lúc không có đàn ông cũng có thể hưởng thụ lạc thú giường chiếu."

Người đàn ông trợn to mắt, An Tâm thì quát lên: "Đừng nói nữa."

"Tại sao đừng nói?" Tôi cười khẩy mấy tiếng, tiếp tục nói với người đàn ông: "Anh chưa từng nghe nhắc đến tôi cũng đúng thôi, đứa em gái có thân phận giống như tôi có thể để cho truyền thông biết sao? Anh và chị tôi tốt rồi, sau này đừng trách chị ấy, bởi vì hết thảy đều do tôi chủ động. Là tôi không biết xấu hổ quấn lấy chị ấy, tôi nghĩ hết mọi cách để tiếp cận chị ấy. Chị ấy lúc mới bắt đầu một chút cũng không để ý đến tôi, nhưng con người tôi đây chính là rẻ tiền, chị ấy càng như vậy tôi càng thích. Cuối cùng thật sự trời không phụ lòng người nha, tôi cuối cùng bò lên được giường chị. Bây giờ đoán chừng chị ấy chơi chán rồi, cho nên tìm tới anh, chúc mừng anh nha! Tôi chân thành chúc anh, nhiệm kỳ của anh có thể lâu hơn tôi một chút. Tôi nói xong rồi, tạm biệt."

Tôi vô cùng tiêu sái phất tay, xoay người sải bước rời đi.

Vừa xuống lầu thì đυ.ng mặt Khoai Sọ và Con Muỗi vừa mới vào cửa.

"Hựu Hựu, tớ mang người đến cho cậu rồi nè." Khoai Sọ kéo giữ cánh tay Con Muỗi, như sợ cậu ta sẽ chạy mất vậy.

Con Muỗi một mực tránh né ánh mắt của tôi, ngay cả nhìn thẳng cũng không dám nhìn tôi một cái.

Tôi cố đè xuống chua xót cuộn trào trong lòng, quyết định trước tiên làm rõ chuyện Con Muỗi cái đã. Tôi đã thành thế này rồi, càng hy vọng cậu ta có thể êm đẹp.

"Đi, chúng ta tìm một nơi nói chuyện." Tôi kéo Con Muỗi đi ra ngoài.

Khoai Sọ lộ vẻ có chút không hiểu, ý tứ trong mắt rất rõ ràng: Không phải cậu hẹn ở đây nói chuyện sao, còn phải đi đâu nữa?

"Hựu Hựu, em đợi đã." Sau lưng truyền đến giọng nói của chị.

Bước chân không chút tiền đồ kiềm lại, ngoảnh đầu nhìn chị còn có gì nói nữa.

Con Muỗi nhìn thấy An Tâm, khó chịu lầm bầm, "Sao cậu lại gọi cả chị ấy đến, chuyện của tớ đáng kinh động người nhiều như vậy sao?"

An Tâm cùng người đàn ông kia một trước một sau từ trên cầu thang xuống tới, đi đến trước mặt tôi.

"Anh Huy, hôm nay anh đến sớm vậy ~" Khoai Sọ mặt cười tươi tắn chào hỏi người đàn ông kia.

Tôi cau mày nói: "Hai người quen nhau?"

"Hi, anh Huy là ông chủ trước đây của tớ á!" Khoai Sọ thoải mái giải thích, "Quán bar này là của anh ấy mà ~"

Oành!!! Đầu tôi một mảng trống không.

"Khốn nạn, cả lũ các người đều khốn nạn." Toàn bộ phẫn nộ trong lòng cuối cùng không thể kiềm nén được nữa, giống như núi lửa phun trào vậy, tôi chỉ vào Khoai Sọ, An Tâm, "Cậu, còn cả chị, các người đều xem tôi thành đứa ngốc. Trên đời này chỉ có tôi ngu ngốc như vậy, cái gì cũng không biết. Giỏi lắm, mấy người đều rất giỏi."

Tôi đã không thể nhìn thấy mấy người này thêm nữa, lảo đảo chạy ra khỏi quán bar.

Con Muỗi ngơ ngác đi theo phía sau tôi lên xe, dường như là bị sắc mặt trắng bệch của tôi doạ sợ rồi, ngồi vào ghế phụ im bặt như ve sầu mùa đông. Tôi lái xe chạy đến vùng ngoại thành, cuối cùng dừng lại ven đường.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?" Con Muỗi dè dặt hỏi.

Tôi xoay đầu sang, ngẩn ngơ nhìn cậu ta, một lát sau, nước mắt ào ào chảy xuống, đôi môi ngậm nước mắt run rẩy lí rí, "Tớ có chỗ nào không tốt, chị ấy sao lại sau lưng tớ tìm đàn ông."

Nghe thấy giọng nói uất ức không gì sánh bằng của tôi, Con Muỗi đưa người qua ôm lấy thân thể đang run rẩy của tôi, ôm thật chặc, "Cậu rất tốt, là chị ta không tốt." Vừa nói vừa khẽ vỗ vỗ lưng tôi.

Con người ta trong lúc yếu đuối cần nhất chính là một cái ôm ấm áp, tôi co rút người trong lòng Con Muỗi, những uỷ khuất và chua xót mấy ngày qua hóa thành từng giọt nước mắt trào ra, tôi mệt, thật sự rất mệt. Tất cả những cãi vả của trước đây cộng lại cũng không bằng lần này —— Bị người yêu dấu của mình phản bội, quả thật ép tôi đến rìa sụp đổ.

Điện thoại di động liên tục reo, tôi nhìn cũng không thèm nhìn đưa điện thoại cho Con Muỗi.

"Ừm... Chị cảm thấy lúc này cậu ấy sẽ muốn nói chuyện với chị sao... Cậu ấy có tôi chăm sóc rồi, không cần chị mèo khóc chuột giả từ bi." Khẩu khí của Con Muỗi ở trong điện thoại vô cùng không khách khí.

Cúp điện thoại, Con Muỗi hỏi tôi, "Cậu thật sự không muốn nghe chị ta nói gì sao?"

Tôi dựa người vào lưng ghế, nhắm mắt lại lắc đầu. Tôi không muốn nghe, bởi vì tôi sợ, tôi sợ chị vừa mở miệng chính là sẽ nói chia tay. Đúng vậy, đến lúc này tôi cũng vẫn không muốn buông bỏ chị. Nghĩ tới đây, trái tim của tôi lại bắt đầu âm ỷ đau đớn.

Tôi không thể về nhà, Con Muỗi cũng không thể về nhà, vì vậy cuối cùng chúng tôi lại chạy đến một khách sạn thuê phòng.

Nhân viên phục vụ khách sạn nhìn thấy hai đứa con gái đi thuê phòng, lén nhìn tôi. Con Muỗi hào phóng ôm cổ, bặm môi hôn lên mặt tôi một cái, sau đó bá đạo nói với anh chàng phục vụ: "Soái ca, nhìn lén vợ tôi à?"

Mặt người phục vụ hiện đầy vẻ lúng túng, tôi khẽ nhíu mày, "Ai là vợ cậu?"

Con Muỗi thẳng thắn đưa hai tay ôm cổ tôi, nũng nịu nói: "Nếu cậu không muốn, vậy tớ làm vợ cậu được rồi."

Sặc... Người có mặt tại nơi này ngoài Con Muỗi ra, đều là mặt đầy vạch đen.

Con quỷ Muỗi , lại đi thuê phòng tổng thống. Vì vậy hai chúng tôi ở trong phòng vừa uống rượu vừa uống bia say bí tỉ, càn rỡ hưởng thụ đủ loại phục vụ sa hoa.

Có tiền thật tốt! Đây là câu cuối chúng tôi la lên trước khi say ngã nhào xuống.

Sáng hôm sau thức dậy, tôi trong lúc nửa mê nửa tỉnh cảm thấy người bên cạnh gối đầu lên hõm cổ mình say sưa ngủ. Theo thói quen tưởng là đại minh tinh nhà tôi, ôm người ta vào lòng. Thế nhưng, cảm xúc từ ngực truyền tới —— ít nhất cup C. Giật mình bật dậy, mới nhìn thấy Con Muỗi đang cuộn tròn mình.

"Dậy mau, dậy mau." Tôi vừa gọi, vừa kéo cậu ta ngồi dậy.

"Làm gì vậy, còn chưa ngủ đủ mà." Con Muỗi rất không tình nguyện đẩy tay tôi ra.

Tôi sao lại ở trong khách sạn, còn cùng Con Muỗi? Nhớ lại ngày hôm qua... "Này, xém chút quên mất chuyện của đồ quỷ cậu, cậu nói với Mộ Nham cậu yêu người khác rồi, là ai?"

Trên mặt Con muỗi thoáng chút ngượng ngùng, cúi đầu không dám nhìn tôi.

"Nè, cái đầu cậu đừng nói thích tớ nha?" Tôi la lên, bật nhảy khỏi giường.

Con Muỗi liền ngẩng đầu, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía tôi, "Nếu tớ thích cậu, lúc ở trường đã thu thập cậu rồi, còn có thể hời được An Tâm..."

Tôi gãi đầu, cũng thấy xấu hổ với suy đoán xằng bậy của mình, "Vậy rốt cuộc là ai?"

"Còn có thể là ai..." Ánh mắt Con Muỗi lưu chuyển thoáng chốc trở nên dịu dàng, "Duyệt Duyệt ó."

Hửm ~ tôi sởn cả gai ốc lên, Nguyệt Nguyệt? Ở đâu ra một Tiểu Nguyệt Nguyệt?

Đột nhiên, đầu chợt loé lên —— Kim Duyệt!!!

Buổi chiều, tôi cùng giời gian đi đến cùng thời điểm của ngày hôm qua: Bar MO!

Người đàn ông được Khoai Sọ gọi là "anh Huy" lại thông qua Khoai Sọ hẹn tôi đến quán bar nói chuyện, thật là buồn cười, tôi còn chưa đi tìm kẻ thứ ba tính sổ, người ta ngược lại đã chủ động tìm tôi rồi? Thời buổi này, tiểu tam đều lớn lối như vậy???