"Không có, chị đi chung với Lưu Giai." An Tâm nói với tôi trong điện thoại.
Tôi tay cầm điện thoại, nhìn Lưu Giai đang ngồi đối diện gặm táo, trong lòng dâng lên một cổ đau nhói khó tả: Chị... tại sao lại lừa em?
"Ò, hôm nay em tan làm sớm, muốn về nấu cho chị một bữa ngon." Tôi cắn môi dưới, giả vờ không sao cả.
Chị ở đầu dây điện thoại bên kia do dự mấy giây mới nói: "Oh, không cần đâu, chị bận rồi, tụi chị đang ăn."
Hơ, một lúc thì bảo đang đi dạo một lúc thì bảo đang ăn, đủ bận nhỉ!
Cúp điện thoại, Lưu Giai còn không tim không phổi hỏi tôi, "Nhà em có dấm không? Bảo em ấy mang qua, chị lần trước ăn sủi cảo dùng hết rồi."
Tôi u ám cười cười, "Chị ấy không ở nhà, hai chúng ta tự ăn đi!"
"Chị về rồi ~" Tôi giống như thường ngày, đón lấy túi lớn túi nhỏ của chị, vui vẻ nghênh đón.
Chị nhìn qua có chút mệt mỏi, nhưng vẫn miễn cưỡng lấy tinh thần nói chuyện với tôi, "Ừ, ăn cơm tối chưa?"
"Chưa. Hai chị ăn gì vậy, có đem về cho em không."
Trên mặt chị hiện lên tia áy náy, xoa xoa đầu tôi nói: "Chị xin lỗi, chị tưởng em ở nhà ăn rồi. Em muốn ăn gì, bây giờ chị nấu cho em."
Mấy năm nay dưới sự khai sáng của tôi, trình độ nấu nướng của đại minh tinh nhà tôi cuối cùng từ mì gói thăng lên biết nấu vài món đơn giản. Nếu như không phải như vậy, lúc bộn bề công việc tôi cũng không yên tâm để chị một mình ở nhà. Dù là như vậy, chị không thích mùi khói dầu cũng rất hiếm khi chủ động vào bếp. Trừ phi chị gặp chuyện vui vẻ, hoặc là như tình huống trước mắt.
"Muốn ăn... mì gói chị nấu." Tôi kéo tay chị, nũng nịu nói: "Bên trong còn phải thêm một quả trứng gà, cả cải xanh nữa."
"Được, chị nấu cho em." Chị vừa nói vừa đi vào bếp, ngay cả quần áo cũng quên thay.
Nhìn bóng lưng bận bịu trong bếp của chị, tôi bụng đầy hoài nghi, chị đón ý hùa theo như vậy, nhất định là có vấn đề.
"Ừ ~ Chính là mùi vị này!" Tôi nếm thử một miếng, giơ ngón tay cái lên, dùng lời quảng cáo của đầu bếp X khen ngợi.
Chị ngồi đối diện tôi, hai cánh tay xếp chồng lên nhau chống lên bàn, nghe thấy lời tôi, dịu dàng mỉm cười, lún đồng tiền nhàn nhạt hiện lên. Ăn xong mỳ, tôi rút một tờ khăn giấy lau miệng. Có lẽ là có chỗ lau chưa sạch, chị rất tự nhiên đưa tay qua quệt cằm tôi một cái. Trong lòng dâng lên từng mảng ấm áp, chị vẫn đối xử rất tốt với tôi, đúng không? Tôi đột nhiên có chút áy náy. Trước đây sự nghiệp của chị gặp phải khúc mắc tôi không biết được, bây giờ cũng có lẽ chị lại gặp phải chỗ khó xử, nhưng không muốn để tôi lo lắng, cho nên mới...
Tôi đưa tay phải phủ lên bàn tay trái chị, ngón cái vuốt ve làn da trơn láng mịn màng của chị, vô cùng thành khẩn nhìn chị, "Gần đây công việc đều dồn trên tay em, có lẽ có chút chễnh mảnh chị. Đợi chuyến lưu diễn của Khoai Sọ kết thúc em sẽ xin nghỉ phép, ở nhà bên chị."
"Em đó, lúc nào cũng quá khắt khe với chính mình. Chị cảm thấy bây giờ như vậy rất tốt mà!" Chị cũng rất nghiêm túc nhìn tôi, sau khi nói xong thì đứng dậy đi rửa bát.
Ơ... Chị đột nhiên trở nên hiền dịu như vậy, tôi vẫn thật sự có chút không quen.
Từ Singapore bay về nước, trạm lưu diễn Châu Á cuối cùng của Khoai Sọ thành công viên mãn, tôi cuối cùng có thể triệt để buông lỏng rồi. Đầu tiên là về công ty triệu tập thuộc hạ mở họp, nói với bọn họ công việc cả tuần sau toàn bộ giao cho Nhị Bân xử lý. Tôi đã tính xong cả rồi, nguyên tuần nghỉ phép này tôi không đi đâu cả, chỉ ở nhà bên cạnh đại minh tinh nhà tôi. Cùng chị thức dậy ăn bữa sáng, cùng chị đọc sách xem phim, cùng chị đi Spa tập Yoga, cùng chị... Tóm lại, chị muốn làm gì tôi đều cùng chị làm.
Chị Hoa nói bộ phim của đạo diễn Trương Ca cần sửa đổi kịch bản, đoán chừng phải đợi một thời gian dài nữa mới khai máy, bảo tôi đánh tiếng với Lưu Giai.
Vừa từ phòng làm việc của chị Hoa đi ra, điện thoại vang lên. Hihi, có phải người nào đó quá nhớ tôi rồi không?
Nhìn vào màn hình hiển thị, là số lạ. Làm nghề người đại diện như chúng tôi, thường ngày sẽ có rất nhiều người lạ liên lạc với mình, vậy nên cũng quá để tâm lắm.
"Hựu Hựu, chào em, anh là Mộ Nham." Một giọng nam trầm thấp.
Tôi ngẩn ra, Mộ Nham? Đầu Gỗ? Bạn trai của Con Muỗi, không, phải là chồng chưa cưới của nó.
"Chào anh, chào anh ~" Tôi không ngừng đáp lại.
"Em rảnh không, anh muốn nói chuyện với em một chút."
Nghĩ đến chuyện không bao lâu nữa anh ta sẽ cùng Con Muỗi bước vào lễ đường kết hôn, lẽ nào người này định trong buổi lễ làm chuyện lãng mạn gì đó, tìm tôi phối hợp?
"Được ạ, vừa hay em tan làm rồi, đang chuẩn bị ra khỏi công ty nè." Tôi thoải mái trả lời.
"Vậy càng tốt, nửa tiếng nữa chúng ta gặp nhau ở quán cà phê Island trên Bát Lý Trang nha."
Ơ, người này còn rất gấp gáp! Xem ra, anh ấy rất để tâm đến Con Muỗi.
Nói thật, quán cà phê Island này tôi cũng chưa đến bao giờ, vòng vòng lượn lượn tìm kiếm, lúc lái xe đến cửa tiệm đã quá bốn mươi phút. Tôi không thích đến trễ, cho nên sau khi đỗ xe vội vàng ba chân bốn cẳng chạy vào quán.
Bây giờ là năm giờ chiều, người trong tiệm không nhiều, tôi liếc mắt liền thấy Mộ Nham đang ngồi ở góc nào. Nhắc tới lúc đại học, Mộ Nham chính là cậu trai đẹp nhất của khoa chúng tôi, tướng mạo khỏi phải bàn. Sau này có thể chịu được phân cách Con Muỗi bị điều đi Thượng Hải, vẫn kiên trì đến bây giờ thật là không dễ dàng. Với điều kiện của anh ta, thật không biết trước đây Con Muỗi sao lại yên tâm để anh ta lại một mình ở Bắc Kinh. Con Muỗi có hơi kỳ lạ ở chỗ, rất hiếm khi dẫn Mộ Nham cho tôi gặp mặt, dần dà, tôi với bạn trai của khuê mật trở nên đặc biệt xa lạ.
"Thật ngại, em đến muộn rồi." Tôi đi tới trước mặt anh ta, cúi người xin lỗi.
Anh ta rất lịch sự đứng lên, "Không sao, anh cũng vừa mới đến."
Tôi ngồi xuống, trong lúc vô tình liếc thấy trong gạt tàn có hai cuốn thuốc, ánh mắt ngưng lại.
"Thực ra... anh cũng không biết hôm nay tìm em thế này có thích hợp không nữa, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ biết tìm em." Lúc anh ta nói những lời này vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tôi nghĩ thầm, đương nhiên chỉ có tôi thích hợp, Con Muỗi và tôi chính là loại tình bạn dù mặc cái quần nào cũng phải chê béo này nọ.
"Anh muốn nhờ em giúp anh khuyên Lý Văn, anh thật sự không thể xa cô ấy." Đôi mày tuyệt đẹp của anh ấy xoắn lại, khiến bất kỳ một người con gái nào nhìn thấy đều sẽ sinh lòng trắc ẩn.
Hả? Không đúng! Nếu như tôi không nghe lầm, lời anh ta nói có ý là...
"Hai người làm sao? Cũng chuẩn bị kết hôn rồi cái gì mà xa với không xa." Tôi căng thẳng truy hỏi.
Sắc mặt của anh ta đã trở nên hết sức khó coi, "Tối hôm kia, cô ấy nói với anh không muốn kết hôn nữa."
"Tại sao? Cái Con Muỗi chết giẫm này chẳng lẽ mắc chứng khủng hoảng tiền hôn nhân." Tôi liến thắng lải nhải: "Cái con này có đôi lúc đầu óc bị chập mạch, anh đừng chấp nhặt với nó. Anh yên tâm, em đi nói chuyện với nó, bảo đảm hôn lễ hai người đúng hạn cử hành."
"Cô ấy nói, cô ấy yêu người khác rồi."
"Hả???" Cái này, tôi sock rồi.
Trên đường lái xe về nhà, tôi nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra nha! Không đúng, nếu Con Muỗi thật sự yêu người khác, nhất định sẽ nói cho tôi biết. Còn nếu như nó chỉ là không muốn kết hôn, sẽ tìm cái cớ rẻ mạt như vậy sao?
Điện thoại cho cậu ta, chỉ nghe thấy đầu bên kia truyền đến một đoạn thoại lạnh tanh: Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau; Sorry, the number you...
Cái con này, chẳng lẽ biết tôi sẽ khởi binh vấn tội, cố ý tắt máy.
"Không phải hôm nay em tan làm rất sớm sao, sao giờ này mới về đến nhà?" Vừa vào cửa, đại minh tinh nhà tôi liền từ phòng ngủ đi ra.
Tôi đặt mông xuống sofa, duỗi chân thở dài nói: "Đừng nhắc nữa, kỳ nghỉ này của em đoán chừng không yên ổn rồi."
Chị ngồi xuống bên cạnh tôi, chờ đợi tôi nói đoạn tiếp. Vì vậy tôi đem chuyện chiều nay một năm một mười kể cho chị, với chị tôi trước nay chưa từng có nửa điểm giấu diếm.
"Con Muỗi sao đột nhiên lại yêu người khác, bên trong nhất định là có hiểu lầm gì đó!" Chị nói ra cách nghĩ của mình.
Tôi gật đầu, "Ngày mai em sẽ đi tìm nó, nhất định phải làm rõ chuyện này mới được. Nhớ hồi đại học bọn em hẹn nhau sau này cùng nhau kết hôn, cùng nhau làm cô dâu. Bây giờ em không thể rồi, em hy vọng nó có thể tốt đẹp."
Đang nhớ lại những hồi ức xưa, không ngờ An Tâm nghe vậy sắc mặt liền biến đổi, tôi lập tức phát giác mình lỡ lời. "Không phải, em không phải có ý đó, em..."
"Vậy em có ý gì?" Lời còn chưa dứt, đã bị chị cướp lấy.
"Em, em..." Tôi quýnh đến đầu đổ đầy mồ hôi, tuy là tôi bình thường nhiều lời ngon tiếng ngọt cộng thêm cơ trí hơn ngừi, nhưng giây phút này cũng không biết nên làm sao để thu lại lời vừa nói.
Mặt chị biến lạnh ngắt, trong con ngươi xinh đẹp bắn ra hai đạo hàn quang sắc nhọn, "Em hy vọng em ấy có thể tốt đẹp... Em cảm thấy mình bây giờ không tốt, đúng không?"
Tôi ra sức lắc đầu, vội tiến lên kéo tay chị, lại bị chị hất ra. Một lát sau chị mới chậm rãi mở miệng, "Xin lỗi, là chị hại em ~"
Giọng chị rất nhẹ, nhưng lại đè nén tôi đến không thở được.
Tôi vừa định mở miệng lại bị bàn tay chị chặn lại. Chị nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo, "Em vẫn còn trẻ, bây giờ vẫn còn cơ hội lựa chọn lại cuộc đời mình lần nữa."
Lúc tôi còn đang bàng hoàng, chưa lấy lại được tinh thần bởi câu chị nói, chị đã đứng dậy về phòng rồi.
Cả một đêm này, hai chúng tôi mặc dù thân ngủ cùng giường, nhưng trái tim lại cách xa thiên sơn vạn thủy.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, tôi liền đi tìm Con Muỗi. Về phần tôi và An Tâm, tôi muốn cho mình chút thời gian để suy nghĩ kỹ càng, làm sao tỏ rõ lòng mình với chị —— Từ ngày yêu chị trở đi, tôi chưa từng nghĩ đến sẽ có cuộc đời nào khác.
Tìm ròng rã cả một buổi sáng, Con Muỗi giống như cố ý trốn tôi vậy, sống chết không lộ mặt. Rơi vào đường cùng, tôi chỉ đành nhờ Khoai Sọ lừa Con Muỗi đến quán bar MO, nói cậu ta viết mấy bài hát mới, muốn Con Muỗi từ góc độ không chuyên cho chút ý kiến.
Khoai Sọ nghe theo lời tôi, hẹn Con Muỗi ba giờ chiều gặp mặt. Tôi đến quán MO trước nửa tiếng, chuẩn bị lên hoa viên lầu hai núp sẵn, chờ Con Muỗi đến thì tóm lấy không cho chạy thoát.
Men theo cầu thang đi lên, vừa lộ đầu ra, thì nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Mà điều không quen thuộc chính là, giờ phút này thân ảnh ấy đang dựa vào lòng của một người đàn ông lạ mặt.